Kỷ Gia đi trước sắp xếp ngựa, Công Tôn Huyền Ninh hòa vào đám người, mới vừa đi gần muốn xem tình hình trận chiến.
“Làm lão đại, ngươi xứng sao!?”
Ngay lúc Huyền Ninh chen vào, nghe thấy âm thanh kiệt ngạo khó thuần quen thuộc, thoáng chốc cứng người.
“Ngươi làm sao vậy?”
Công Tôn Huyền Ninh ngẩng đầu nhìn học trò cao hơn mình nửa cái đầu, cứng đờ kéo khóe miệng nói không sao, tầm mắt lại chuyển hướng về phía âm thanh nói chuyện lúc vừa rồi.
Thật sự là hắn!? Một màn này dường như trùng với cảnh trong mơ, hắn cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa, khí vũ hiên ngang, hoa phục kính trang tôn lên vóc người thon dài, quanh thân có chút nho khí cũng có dương cương, cùng trong mộng giống nhau tuấn nhan kiệt ngạo lạnh băng.
Nàng suýt nữa đã quên, cảnh tượng này những lời này trong giấc mộng kia hắn cũng từng nói, nghe học trò kia lớn tiếng mắng hỏi hắn là ai, Công Tôn Huyền Ninh si ngốc nhìn chằm chằm người trên ngựa thấp giọng lẩm bẩm: Hàng Châu, Mã Văn Tài!
Về sau bọn họ nói cái gì nữa Huyền Ninh đã hoàn toàn nghe không được, chỉ thấy Mã Văn Tài rút cung cài tên nói: “Vậy ngươi làm oan hồn về báo mộng cho cha ngươi, bảo hắn tới tìm ta!” Dứt lời mũi tên rời cung.
Không xong! Công Tôn Huyền Ninh ánh mắt sắc bén lên, nhìn thấy mũi tên vàng đuôi đỏ kia dưới tay áo khẽ nhúc nhích, một vật màu trắng bạc đánh bay mũi tên đi, khi chạm vào mũi tên đồng thời trong lòng dội lên hồi chuông cảnh báo, mũi tên vậy mà có nội lục!
“Chủ tử cẩn thận!”
Một phen kinh người đã kéo giãn đám đông , ngay sau đó là từng đợt âm thanh nôn nóng.
“Sơn Bá!”
“Công tử!”
“Lương công tử!”
Không lo lắng nhiều được như vậy, chờ sau khi Công Tôn Huyền Ninh đứng yên nhìn tới Kỷ Gia đã sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Công tử! Ngươi không muốn sống nữa!” Kỷ Gia đã bất chấp thân phận đối phương nhịn không được mà rống lên.
Trời mới biết khi nàng ta nhìn thấy ngân châm kia hướng về phía chủ tử lòng hoảng sợ bao nhiêu, vốn tưởng rằng chủ tử sẽ trốn tránh, không nghĩ tới lại đặt sự chú ý hoàn toàn lên mũi tên kia.
Công Tôn Huyền Ninh cũng ý thức được không đúng, vỗ vỗ Kỷ Gia, thanh âm chậm lại hai phần: “Không có việc gì, không phải còn có Ảnh Nguyên sao?”
Cũng là nàng bất cẩn, chút thủ đoạn nhỏ như vậy mà thiếu chút nữa mắc mưu, trong lòng hơi bực, nàng mới ra khỏi kinh đô vậy mà đã có kẻ bắt đầu kiềm chế không được.
“Người bắt được đưa cho Ảnh Nguyên hầu hạ tử tế.”
Kỷ Gia kinh ngạc, nghĩ đến nguyên do đằng sau sắc mặt lập tức âm trầm, gật đầu lạnh lùng làm theo.
Đang lúc Huyền Ninh chú tâm suy nghĩ khi liền ý thức được không thích hợp, xoay người nhìn lại, Mã Văn Tài đang khoanh tay ở nơi xa nhìn nàng, thần sắc không rõ ràng.