“Đêm khuya rồi muốn đi đâu?” Mã Văn Tài kỳ quái hỏi.
“Đi đến chỗ Kỷ Gia.”
“Ta nói ngươi một đại nam nhân có gì mà ngượng ngùng?” Mã Văn Tài không ngờ tới nàng không chịu nổi chọc ghẹo như vậy, lập tức đứng dậy.
Công Tôn Huyền Ninh nói: “Ngài không biết, cả người ta đều là vết sẹo, tuy rằng cùng là nam nhân, nhưng vẫn có chút lòng tự trọng.”
Huyền Ninh nhìn thấy Mã Văn Tài đi quá chậm, đi qua đi đẩy hắn vài bước, đóng chặt cửa, lấy quần áo ra bắt đầu cởi ra, may mà máu kia không dính đến làn da của nàng, bằng không lại phải tắm rửa.
Nhìn bóng dáng bên trong, Mã Văn Tài không nghĩ tới Huyền Ninh bởi vì nguyên nhân này, vẫn khoanh tay độc miệng nói: “Giống như đàn bà ngượng ngùng xoắn xít, nam nhân nào trên người không có mấy vết sẹo, chính là nhiều việc.”
“Ta là đàn bà thì làm sao…” Huyền Ninh buột miệng thốt ra lập tức liền hối hận, vừa muốn sửa chữa liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng cười, nhìn bóng dáng cũng có thể đoán ra hắn có bao nhiêu thoải mái.
“Ngươi đừng nói, ngươi muốn nói mình là nữ, ước chừng ngoại trừ gương mặt kia, cũng không ai tin.”
Huyền Ninh cởi tất cả quần áo bẩn ra, bắt đầu mặc vào từng kiện từng kiện quần áo sạch sẽ, hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Dù sao đến nay ta chưa từng thấy cô gái nào bảy tuổi xuống sòng bạc, mười tuổi vào thanh lâu, đánh du côn và lưu manh khắp nơi.”
Nghe thanh âm mang theo ý cười của Mã Văn Tài, bất tri bất giác Huyền Ninh cong mắt: “Tại sao lại không có? Mẫu thân ta đã từng vào thanh lâu sòng bạc, trước kia thừa dịp ngoại tổ phụ ra ngoài tuần tra... lúc làm ăn còn thường lẻn ra ngoài quán rượu đánh nhau với người khác, ngươi không biết đâu, nàng và phụ thân ta chính là không đánh không quen biết.” Mẫu thân đại nhân của nàng đừng nhìn bộ dáng dịu dàng hiền thục hiện tại, thật ra bên trong so với ai khác đều dũng mãnh hơn, điểm này cả nhà các nàng biết rõ.
“Còn có nữ tử như vậy? Mẫu thân ngươi cũng thật là hào kiệt.” Mã Văn Tài tay cầm thành quyền che khóe miệng nói: “Nhưng mà dù sao ngươi cũng không nên là nữ tử.”
“Hả?” Huyền ninh mới vừa cột xong đai lưng, nghe Mã Văn Tài nói như vậy, kỳ quái hỏi: “Nói vậy có ý gì?”
“Xem hành vi của ngươi ở Ni Sơn Thư Viện, ái mộ nữ giảng tịch, đùa giỡn đồng học, nói ngươi đoạn tụ…”
‘Phanh!’ Cửa phòng mở rộng ra, Công Tôn Huyền Ninh đứng ở cửa trừng mắt nhìn Mã Văn Tài: “Ai đoạn tụ, ai đoạn tụ hả? Dù Nam nhân khắp thiên hạ đều đoạn tụ cũng sẽ không có ta!” Ta là nữ tử thích nam tử tại sao lại thành đoạn tụ.