“Ngươi, thư đồng này của ngươi, đối với ta thật đúng là… tình sâu vô cùng…” Khóe miệng Công Tôn Huyền Ninh có hơi run rẩy chỉ Mã Thống.
Sắc mặt Mã Văn Tài đen kịt nhìn Mã Thống: “Đừng gào nữa.”
Một hơi nghẹn ngào, Mã Thống lập tức ngừng khóc, lại bắt đầu nấc cục, Huyền Ninh nhìn một đầu hắc tuyến.
“Ngươi không bị thương?” Mã Văn Tài nhíu mày kéo Huyền Ninh vào trong phòng, vừa hỏi: “Vậy tại sao cả người người toàn là máu chuyện gì xảy ra”
Nghĩ đến chính sự, Huyền Ninh từ sau lưng rút ra mũi tên dính máu, ném lên trên bàn, ngồi xuống bên cạnh vì mình pha chén trà, vừa nói chuyện mình vừa rồi đi ra ngoài tản bộ gặp phải, cuối cùng tăng thêm một câu: “Ngươi nhất định là bị người ta hãm hại!”
Mã Văn Tài không nghĩ tới Chúc Anh Đài sẽ bị thương, cầm lấy mũi tên trên bàn cẩn thận nhìn một chút, liên tục xác nhận, đây là mũi tên của hắn, nghe được câu Huyền Ninh nói hắn bị hãm hại, Mã Văn Tài thản nhiên mở miệng: “Ngươi làm sao xác định như vậy? Lỡ như thật sự là ta thì sao?”
Huyền Ninh kéo mũi tên kia qua, vỗ lên bàn: “Nếu như là ngươi ta lập tức ăn nó.”
“Ngươi tin tưởng ta như vậy à?” Mã Văn Tài có hơi ngoài ý muốn.
“Tuy rằng ngươi không phải loại người lương thiện gì.” Mắt nhìn Mã Văn Tài muốn phát hỏa, Huyền Ninh nói tiếp: “Nhưng chuyện đê tiện vô sỉ hạ lưu như vậy, Mã Văn ngươi vẫn khinh thường đi làm.”
Mã Văn Tài không nghĩ tới Huyền Ninh sẽ thẳng thắn nói ra như thế,nhưng từ nhỏ đến lớn, giống như chỉ có một người tín nhiệm hắn như vậy, loại cảm giác này, cũng không tệ lắm.
“Ngươi có thể nghĩ ra là ai muốn hãm hại ngươi không?”
Mã Văn Tài ngồi xuống, nói: “Người muốn hại ta nhiều lắm, ta lấy đâu ra nhiều thời gian suy đoán như vậy.” Quét mắt nhìn Huyền Ninh, hỏi: “Ngươi muốn để như vậy rồi ngủ à?”
Cúi đầu nhìn quần áo dính máu, nhíu mày không nói, lần này Chúc Anh Đài thật đúng là nợ nàng một mạng.
“Nhìn ta làm gì?” Mã Văn Tài biết rõ cố hỏi sờ mũi tên dính máu, liếc mắt nhìn Huyền Ninh.
Hắn hơi phiền toái Công Tôn Huyền Ninh nhiều quy củ tật xấu nhiều, nhưng cũng may coi như có nghĩa khí, hôm nay không biết tại sao lại muốn đùa tiểu thư sinh tuấn tú trước mặt này một chút.
Mã Văn Tài không đi ra ngoài, Huyền Ninh tự nhiên sẽ không thay quần áo, bình thường cởϊ áσ ngoài gì đó thì không sao cả,muốn thay áσ ɭóŧ có hơi xấu hổ, hiện tại nàng cũng nhìn ra Mã Văn Tài cố ý, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái liền muốn đi ra ngoài.