Ban đêm yên tĩnh, ngày gần đây thời tiết chuyển lạnh, tiếng côn trùng kêu cũng ít đi, đêm tối gió lớn, Công Tôn Huyền Ninh không khỏi nghĩ, hoàn cảnh như vậy dễ dàng xảy ra một ít chuyện gϊếŧ người mưu hại đi?
Công Tôn Huyền Ninh cơm nước xong đi lung tung theo thói quen, lúc này đang giống như theo du hồn, một mình lắc lư ở trong Ni Sơn Thư Viện.
Đang đi liền thấy được Vương Huệ và Chúc Anh Đài đi tới trước mặt, mới muốn nói xui xẻo, liền nhìn thấy chỗ đài cao xuất hiện ra một tia ánh sáng.
“Chúc Anh Đài! Cẩn thận!!” Công Tôn Huyền Ninh cũng không kịp đuổi theo, từ đài cao theo tiếng kêu mũi tên bay tới, không bắn thẳng đến Chúc Anh Đài.
Ngẩng đầu trông thấy người hạ độc thủ kia ăn mặc y phục dạ hành, Công Tôn Huyền Ninh hạ giọng: “Ảnh Thời, ta muốn biết hắn là ai!”
“Mau tới! Mau tới! Chúc công tử bị thương! Công Tôn công tử, mau tới cứu Chúc công tử!”
Nghe xong tiếng khóc nức nở của Tiểu Huệ, Công Tôn Huyền Ninh vội vàng tiến lên, một mũi tên màu đỏ kim đâm thẳng vào bả vai Chúc Anh Đài, có lẽ Chúc Anh Đài vừa rồi nghe được lời nhắc nhở của nàng, nhưng hiện tại miệng vết thương máu chảy không ngừng, tay cũng bị cắt một vết thương không nhỏ, mà mũi tên này, Huyền Ninh liếc mắt một cái đã nhận ra.
Trong lòng hơi ngưng đọng: “Tiểu Huệ cô nương, ngươi mau đi thông báo thư đồng nàng ấy, ta đưa nàng ấy đi đến Y Xá tìm Lan cô nương.”
Vương Huệ khóc lóc hoang mang lo sợ, hiện tại nghe được Huyền Ninh nói như vậy hoảng loạn gật đầu, Huyền Ninh nhìn sắc mặt tái nhợt, đang hôn mê Chúc Anh Đài, cúi người xuống ôm ngang nàng ấy lên.
“Chúc Anh Đài, ngươi thiếu ta một mạng.” Chờ Công Tôn Huyền Ninh mệt mỏi trợn trắng mắt khi mới đến Y Xá, nhìn ngọn đèn dầu trong phòng, Huyền Ninh sắp chết kêu to: “Lan cô nương! Cứu mạng!” Cho tới bây giờ nàng chưa từng chật vật như vậy.
Vương Lan trong phòng nghe được thanh âm của Huyền Ninh vội vàng chạy ra, thấy Chúc Anh Đài hôn mê bất tỉnh nằm trong lòng Huyền Ninh, cùng với Công Tôn Huyền Ninh một thân chật vật bị máu nhuộm đỏ, cũng hoảng sợ, nhanh chóng đi xuống giúp đỡ: “Công Tôn công tử, mau theo ta ôm hắn vào.”
Vừa vào y xá, mùi máu tươi và mùi thảo dược liền trộn lẫn cùng một chỗ, mùi vị này cũng không quá dễ ngửi.
Sắp xếp xong Chúc Anh Đài, Vương Lan đang muốn kéo tay Chúc Anh Đài qua bắt mạch, Công Tôn Huyền Ninh đè lại một phen: “Lan cô nương, không cần bắt mạch, việc cấp bách cầm máu vết thương lại trước tiên, sau đó rút tên.”