“Ăn xong rồi?” Mã Văn Tài hỏi.
“Ừ.” Công Tôn Huyền Ninh gật đầu.
Trở lại phòng học, Công Tôn Huyền Ninh trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mã Văn Tài.
Cuối cùng, Mã Văn mới một phen ném bút lông trong tay xuống, liếc mắt nhìn Huyền Ninh một cái: “Có chuyện gì ngươi nói đi!”
Huyền Ninh thay đổi tư thế, tay chống đầu, hỏi: “Văn tài huynh ngươi có thù oán gì với Chúc Anh Đài, cũng đã chỉnh nàng ấy hai ba ngày rồi.” Mỗi lần thay nàng ấy ngăn tai họa đều là Lương Sơn Bá đáng thương.
“Hừ!” Mã Văn Tài quét mắt Công Tôn Huyền Ninh, nói: “Thời gian còn dài, người Mã Văn Tài ta không thích nhìn, cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt ở Ni Sơn Thư Viện.”
Công Tôn Huyền Ninh thở dài, đây là lúc Mã Văn Tài bắt đầu thích Chúc Anh Đài rồi đúng không? Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Huyền Ninh đều rất tin tưởng với chuyện trong mộng.
Thấy Huyền Ninh thở dài, Mã Văn mới nhìn nàng thật sâu một cái: “"Công Tôn Huyền Ninh, ngươi thật đúng là lạm tình.”
Lạm tình? Huyền Ninh vừa muốn xách ấm trà lên bị một câu nói không đầu không đuôi này làm cho kỳ kỳ quái quái, làm sao lại kéo đến việc nàng lạm tình?
Mã Văn Tài cười nhạo, cúi đầu tiếp tục vung bút.
Ni Sơn Thư Viện, Y Xá.
Rất xa liền truyền ra thanh âm Chúc Anh Đài: “Sơn Bá, việc này nhất định là Công Tôn Huyền Ninh làm! Ta tìm hắn!”
Lương Sơn Bá một phen giữ chặt Chúc Anh Đài, bất đắc dĩ nói: “Anh Đài, thành kiến của ngươi đối với Huyền Ninh quá sâu, ta biết lần trước hắn đánh ngươi là hắn không đúng, nhưng sự tình đã qua, lần này chỉ là ta không cẩn thận.”
Hốc mắt Chúc Anh Đài có hơi đỏ lên, vừa rồi nhìn miệng bị thương của chàng ấy, suýt nữa rơi lệ, hiện tại nghe Lương Sơn Bá còn đang thay Công Tôn Huyền Ninh nói chuyện, tức giận đến ngực Chúc Anh Đài phập phồng bất định.
“Đã còn giờ nào mà ngươi bị thương như vậy mà còn thay hắn nói chuyện! Thân là nam tử, ta cũng chưa thấy qua người đê tiện như hắn!”
“Chúc công tử ngươi làm quá rồi.” Bên này Vương Lan bưng bát ngao đã nấu xong bưng cho Lương Sơn Bá, nói: “Công Tôn Huyền Ninh xử sự thẳng thắn, chắc chắn sẽ không âm thầm hạ độc thủ, việc này có thể là người khác.”
Nếu như Vương Lan biết Huyền Ninh ở kinh đô đã làm những gì, lời này hiện tại sợ là bất luận như thế nào cũng nói không nên lời.
“Không phải hắn thì là Mã Văn Tài!” Chúc Anh Đài nắm chặt nắm tay.
Lương Sơn Bá đứng dậy ôm lấy Chúc Anh Đài vỗ vai, nhẹ giọng thở dài.