Vừa quỳ cả phòng tĩnh lặng, Tạ Đạo Uẩn có chút lấy lại tinh thần, mắt nhìn sơn trưởng đang muốn khom người đỡ dậy, Mã Văn Tài bên này cũng vén áo mà quỳ, thỉnh tội Tạ Đạo Uẩn, cả phòng tĩnh lặng.
Hốc mắt Huyền Ninh hơi đỏ lên nhìn Mã Văn Tài quỳ gối, một màn này trùng điệp với cảnh trong mơ, cắn chặt hàm răng.
Sơn Trường nhìn Công Tôn Huyền Ninh, tựa hồ thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu rời đi.
Sơn trưởng đi rồi, những phụ nữ này cũng lục tục đi hết, Vương Lam Điền thì bị các cô nương Vương mang đến y xá.
Tạ Đạo Uẩn nhìn Mã Văn Tài và Huyền Ninh còn quỳ trên mặt đất nhẹ giọng thở dài, nói: “Các ngươi đứng lên, lần này bổn tịch sẽ không truy cứu, ở chỗ này bổn tịch cũng có vài lời muốn nói rõ ràng với các vị” dừng lại một chút: “Đẳng cấp phẩm trạng của các vị sẽ do bổn tịch bình chọn, mong các vị cố gắng.”
………………………………………………
Dù sao hiện tại náo loạn như vậy, nhận thức của rất nhiều học sinh đối với Công Tôn Huyền Ninh đã đổi mới, gì mà công tử khiêm tốn, gì mà tao nhã lịch sự,gì mà nho nhã lễ độ, kết quả còn không phải vẫn nói tục như thường, mắng thô tục, đùa giỡn vô lại.
Hơn nữa người ta bảy tuổi đã vào sòng bạc, mười tuổi đã đi dạo thanh lâu! Đánh nhau ẩu đả đều đã thử qua, còn có thể nhẹ nhàng nói ra, thật sự là lão tiền bối của bọn họ, nhưng những chuyện này, công tử nhã nhặn như hắn làm, tại sao lại không hề có cảm giác không đúng?
Lại nhớ tới Công Tôn Huyền Ninh và Mã Văn Tài đại trượng phu co được dãn được, đều than thở.
Vừa tan học, Tạ Đạo Uẩn thu sách gõ xuống bàn Huyền Ninh: “Ngươi trước tiên đi theo ta.”
Huyền Ninh liếc mắt nhìn Mã Văn Tài, cầm quyển sách đi theo, vừa đến Họa Lam, Tạ Đạo Uẩn ném sách lên trên bàn.
“Quảng Hằng quận chúa không khỏi có hơi quá hồ nháo!” Tạ Đạo Uẩn hiếm khi sắc mặt nghiêm túc, thanh âm cũng không có nhu hòa như ngày xưa.
“Lệnh Khương.” Huyền Ninh chậm rãi vào cửa, viện phục màu lam lướt qua cửa, đồng dạng biểu tình cũng nghiêm túc không có bình thản như ngày xưa: “Ta không phải hồ nháo, ta không làm như vậy, sơn trưởng có thể bỏ qua như vậy sao? Hôm nay có lẽ Mã Văn Tài không đúng, nhưng Lệnh Khương, ngươi lại cảm thấy Chúc Anh Đài đúng?”
Tạ Đạo Uẩn bị hỏi cứng lại, quay lưng lại: “Ta không cảm thấy có gì không đúng.”
“Không cảm thấy.” Công Tôn Huyền Ninh cười nhạo: “Hôm nay ta sẽ nói rõ, ta đến nơi này chính là vì Mã Văn Tài, hoàng cữu cũng biết. Bổn quận chúa, không muốn nhìn thấy Mã Văn Tài không vui chút nào.”
“Ngươi…”