“Văn Tài ca.” Công Tôn Huyền Ninh chạy nhanh đến bên Mã Văn Tài, phát hiện giữa trán chàng có một lớp mồ hôi, liền lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn tay màu xanh nhạt đưa cho chàng: “Bọn họ đâu rồi?”
Mã Văn Tài không nhận, liếc mắt nhìn Huyền Ninh, cười lạnh: “Sao ngươi lại ra đây?”
Công Tôn Huyền Ninh thấy chàng không nhận liền tự tay lau mồ hôi cho chàng, Mã Văn Tài tránh không được liền để mặc nàng.
”Tại sao lại không thể ra ngoài chứ?” Công Tôn Huyền Ninh cười nói: “Không ra ngoài, sao có thể khuyên được ngươi trở về chứ?”
Nào biết Mã Văn tài nghe thấy nàng nói như thế cơn tức giận trong nháy mắt bùng lên, hất tay nàng ra, tức giận nói: “Để ta trở về xếp hạng lại dưới một nữ tử ư? Công Tôn Huyền Ninh người thật sự còn có chí khí đó!”
Âm điệu của chữ “À!” Đó được nâng lên quãng tám, giữa đôi lông mày của Công Tôn Huyền Ninh nhảy lên một cái, cúi đầu liếc mắt nhìn mu bàn tay bị đánh đỏ cả lên, thu hồi suy nghĩ nói: “Ngươi thật sự là…ấu trĩ!” Nghĩ mãi cũng không tìm được từ nào để hình dung, Công Tôn Huyền Ninh quay lưng lại đứng ở trước mặt Mã Văn Tài: “Nam nhi phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Tạ Đạo Uẩn thế nhưng là khách tộc trưởng mời đến vậy ngươi nghĩ xem, trưởng tộc là loại người gì? Ngài ấy có thể…”
“Văn Tài ca! Văn Tài ca!” Hoá ra Công Tôn Huyền Ninh còn tính nói tiếp, liền thấy nhóm học sinh vừa mới bỏ học toàn bộ chạy tới, trong đó còn có Vương Lam Điền đang sống dở chết dở.
Mã Văn Tài chỉ chỉ Vương Lam Điền, hỏi: “Hắn bị làm sao thế?”
Tần Kinh Sinh có chút sốt ruột, nói: “Vương Lam Điền ăn phải đồ hỏng bị đau bụng, đi y quán, y quán lại đóng cửa, còn nói cái gì mà “không cho chó với kẻ coi thường nữ nhân khám bệnh, ngươi xem bộ dạng này của Vương Lam Điền xem.”
“Ta vừa mới đi phòng giặt đồ lấy quần áo, những người giặt quần áo đều không ở đó, còn có Tô đại nương bên thực đường ấy, nàng ấy cũng không nấu cơm, nói là Chúc Anh Đài với Lương Sơn Bá để các nàng đi học đường học tập!” Một học sinh khác mặt cũng đầy tức giận nói.
Được lắm Chúc Anh Đài, muốn đối đầu với ta đúng không? Công Tôn Huyền Ninh ở một bên vừa nghe được nguyên nhân liền nheo mắt lại, trong mắt có vài tia sắc lạnh.
Mã Văn Tài không quan tâm nhiều như thế, điều đầu tiên suy nghĩ chính là Chúc Anh Đài bỏ tiền ra thu phục một đám hạ nhân chống đối lại hắn, “Hừ!