Lương Sơn Bá vốn còn muốn nói, nhưng vô tình bắt gặp thần thái lạnh lùng mà chàng ấy chưa từng thấy qua của Huyền Ninh, giống như chàng ấy nói thêm một câu nữa, Công Tôn Huyền Ninh sẽ liều mạng với chàng ấy, thấy vậy không tự giác ngậm miệng lại.
Mã Văn Tài vừa vặn nhìn thấy thần thái Công Tôn Huyền Ninh lạnh lùng liếc Lương Sơn Bá, không hiểu cúi đầu, hỏi: “Ngươi tán đồng lời hắn nói?”
Nàng tán đồng? Nhìn khóe miệng Công Tôn Huyền Ninh nhếch lên sau khi nghe hắn hỏi, Mã Văn Tài hiểu sai ý, thần sắc thoáng chốc llạnh lùng, không đợi Huyền Ninh trả lời nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng Tạ Đạo Uẩn, lạnh lùng nói: “Bổn công tử há có thể ở cùng phòng với tiểu nhân và nữ tử như ngươi? Các ngươi nghe, là nam nhân, liền đi theo ta.” Nói xong lời này, hắn xoay người cũng không quay đầu lại đi ra ngoài giảng đường.
Không ở chung một phòng với nữ tử sao? Công Tôn Huyền Ninh nghiền ngẫm nở nụ cười.
Nhìn Mã Văn Tài đi rồi, các học sinh cũng không dám do dự, sôi nổi đi theo hắn đứng lên đi ra ngoài.
Chúc Anh Đài thấy người chung quanh đều đứng lên muốn đi, lo lắng nói: “Này, các ngươi mau quay về, như vậy còn thể thống gì nữa!” Lại không ai phản ứng nàng ấy, nên đi đều đi rồi.
Lúc này Công Tôn Huyền Ninh cũng ấn bàn học đứng dậy, Tạ Đạo Uẩn kinh ngạc nhìn nàng: “Huyền Ninh ngươi đây là…?”
Công Tôn Huyền Ninh nhàn nhạt gật đầu, xoay người muốn đi, tay lại bị người túm lại.
Lương Sơn Bá nháy mắt giữ chặt tay nàng, sắc mặt bình tĩnh.
Lương Sơn Bá trầm mặc một lát, vẫn nói: “Huyền Ninh, mọi chuyện không thể hành động theo cảm tính.”
“Ta hiểu…đa tạ tiên sinh.” Công Tôn Huyền Ninh kệ hắn lôi kéo, xoay người nhìn về phía Tạ Đạo Uẩn: “Ta đi khuyên hắn trở về, vẫn là xin ngài đừng truy cứu, cũng…đừng để người làm chờ ở đây.”
Lại cúi đầu nhìn Chúc Anh Đài ngồi ở phía sau, lạnh giọng mở miệng: “Đến nỗi muốn nghĩ cách nói chuyện để nữ tử đều đến đây đọc sách, chuyện này ngài cũng đừng nghĩ đến nữa.”
Chúc Anh Đài không ngờ Công Tôn Huyền Ninh biết được ý nghĩ của nàng, kinh ngạc lại có chút không vui cái loại cảm giác bị người khác biết tất cả đó, mắt thấy Lương Sơn Bá còn lôi kéo Huyền Ninh, trong lòng Chúc Anh Đài buồn bã: “Bọn họ không muốn học lại không thể để người khác học sao?”
“Vậy cô thử xem?” Nói xong Công Tôn Huyền Ninh hất tay Lương Sơn Bá ra chạy nhanh về phía giảng đường.
Không kịp nghĩ ngợi, Huyền Ninh liền đi về phía sân bóng đá, nàng không tin Mã Văn Tài không lường được hậu quả của trận ẩu đả này, nếu hắn dám đánh nhau, Công Tôn Huyền Ninh nàng dám tiếp!
Dưới ánh nắng chói chang, Mã Văn Tài sút một đường chuyền đẹp bóng vào lưới, phát tiết tức giận, Huyền Ninh từ xa cũng có thể cảm nhận được, lần này sợ thực sự là rất ghét tạ Đạo Uẩn .