“Công Tôn Huyền Ninh!” Chúc Anh Đài vô cùng không vui đứng dậy: “Vừa rồi ngươi cũng nói không khảo chứng, ngươi lại làm sao biết nàng tình nguyện ở trong khuê các”
Công Tôn Huyền Ninh xoay người nhìn Chúc Anh Đài đối diện, trong mắt toát ra ý cười: “Ta đoán.”
“Ngươi…”
Công Tôn Huyền ninh xua xua tay, ý bảo Chúc Anh Đài nghe nàng nói xong: “Ta không phải Hoa Mộc Lan, đương nhiên không biết ý nghĩ của nàng? Nhưng Chúc Anh Đài ngươi ước chừng cũng phỏng đoán giống ta mà thôi.” Quét mắt nhìn Lương Sơn Bá bên cạnh chăm chú nghe nàng nói, Công Tôn Huyền Ninh xoay người nhìn Tạ Đạo Uẩn: “Nếu tất cả đều là chủ quan ước đoán, vậy thì nói sự thật như thế nào?”
“Mọi người đều biết, trăm ngàn năm qua trong quân đều thiết lập quân kỷ nghiêm ngặt, nếu ta nhớ không lầm, trong sử liệu Bắc Ngụy trong《 tòng quân 》rõ ràng ghi lại một điều nghiêm luật chính là trong quân không có nữ tử. Thế nào là trong quân không có nữ tử? Chính là nói trong quân không thể xuất hiện nữ tử, không cho phép nữ tử tiến vào quân doanh, hơn nữa chiêu binh là phải trải qua nhiều tầng sàng lọc, đừng nói có thể nhìn ra Hoa Mộc Lan là nam hay nữ hay không, cho dù là một con ruồi bọ, bọn họ cũng đến phân rõ nó đựa hay cái! ( tư liệu lịch sử ở trên chỉ là hư cấu, có vài phần tương đồng. )” một câu cuối cùng Công Tôn Huyền Ninh nhìn chằm chằm Chúc Anh Đài, khí thế trong lời nói khiến nàng ta ngồi xuống.
“Tiên sinh, ta có vấn đề thỉnh giáo.” Công Tôn Huyền Ninh thấy Chúc Anh Đài không nói nữa, mới vừa ngồi xuống, Vương Lam Điền ngồi bên phải nàng ta liền tùy ý giơ một tay lên, Tạ Đạo Uẩn có hơi kỳ quái, nhưng vẫn là gật đầu: “Mời nói.”
Vương Lam Điền bất giác gian châm chọc cười: “Từ xưa đến nay nam tôn nữ ti, tiên sinh chính là hạng người nữ lưu, tại sao lại có mặt mũi ngồi ngay ngắn trên đó, để cho chúng nam tử khuất phục ở dưới mà mặt không xấu hổ chứ?”
Công Tôn Huyền Ninh giật mình nhìn Mã Văn Tài vẻ mặt xem kịch vui, liền nói hôm nay hắn lại kỳ quái thế nào, hóa ra đang chờ.
Lời này của Vương Lam Điền rất đâm người, Huyền Ninh nghe xong cũng không khỏi nhíu mày, lại nghe Tạ Đạo Uẩn mở miệng: “Ngửi được có trước sau, thuật nghiệp có chuyên công, thư viện giảng đường đương nhiên sẽ lấy đạo cao thuật chuyên giả làm tôn, bất học vô thuật giả làm ti. Đây chính là đạo lý vì sao ta ngồi ngay ngắn thượng vị mà mặt không xấu hổ chút nào.”