“Tiểu thư, hiện tại sắc trời đã tối, ban đêm đọc sách sẽ hại mắt.”
Nghe vậy, Tạ Đạo Uẩn đóng sách cười nhạt: “Trễ chút không ngại.” Ánh mắt lại dời về phía cửa lớn.
Biết không lay chuyển được nàng ta, thị nữ chỉ đành phải từ bỏ, bất giác lại nghĩ tới chuyện ban ngày, nghi hoặc nói: “Tiểu thư, hôm nay chúng ta ở cửa thư viện nhìn thấy người nọ hình như là…”
Lời còn chưa dứt đã có người gõ cửa, một bóng người khắc ở trên cửa sổ giấy, thấy vậy, nụ cười của Tạ Đạo Uẩn sâu thêm vài phần: “Tiêu Hoàn, đi mở cửa.” Bản thân cũng đứng dậy, quyển sách trên tay đã đóng lại để trên bàn.
Lúc này Tiêu Hoàn mới hiểu, tiểu thư giống như đang đợi người, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại có ai tới đây?
Tiêu Hoàn ôm đầy bụng nghi hoặc đi ra mở cửa, nhìn thấy người tới lại quỳ xuống.
“Quảng Hằng quận chúa.”
Huyền Ninh giơ tay lên ý bảo Tiểu Hoàn đứng lên, hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi có ở đây không?”
Thấy người trước mặt một thân nam trang, nếu là nam nhi nhất định là tuấn nhã đến cực điểm, nghĩ tới, Tiêu Hoàn hơi không được tự nhiên, gật gật đầu: “Bẩm quận chúa, tiểu thư ở bên trong.”
Đang nói từ bên trong lập tức có một ví giai nhân y phục màu hồng đi ra,nhìn thấy Công Tôn Huyền Ninh vẻ mặt cười dịu dàng: “Ta biết ngươi sẽ đến đây.”
“Lệnh Khương, đã lâu không gặp.” Công Tôn Huyền ninh xoay người cười nói.
Tạ Đạo Uẩn, tự lệnh Khương, con gái tướng quân An Tây, cháu gái thần tướng Tạ. Hai người có chút giao thoa, tuy rằng Tạ Đạo Uẩn lớn tuổi hơn Huyền Ninh rất nhiều, nhưng bởi vì Huyền Ninh là hoàng tộc, cho nên cũng chỉ có thể xưng nàng ta Lệnh Khương.
“Mau tiến vào.” Tạ Đạo Uẩn cười mời Huyền Ninh vào: “Ban ngày nhìn thấy quận chúa còn tưởng rằng là lệnh huynh tới đây, nhưng suy tư nhị công tử hiện tại ở Nam Cương, nghĩ chính là ngươi.”
Nhị công tử mà Tạ Đạo Uẩn nói chính là nhị ca Công Tôn Tịnh của Huyền Ninh.
Nhìn trong phòng an trí ôn hòa lịch sự tao nhã, ngược lại rất xứng với Tạ Đạo Uẩn, thoáng nhìn quyển sách ở trên bàn vừa rồi được Tạ Đạo Uẩn lật qua, Huyền Ninh cười nhạt nói: “Lệnh Khương, ngươi cũng xem [Quảng du ký]?”
“Chỉ là mấy cuốn tạp thư thôi.”
Tạ Đạo Uẩn làm người dịu dàng lại không mất khí tiết, cho nên hai người trò chuyện với nhau n ít nhiều có thể tự tại hơn rất nhiều, Công Tôn Huyền Ninh cười cười, tiếp nhận trà Tiêu Hoàn pha đặt lên trên bàn, tiếp tục nói đề tài vừa rồi: “Lệnh Khương thế nhưng có thể đoán được ra là ta, quả thực cơ trí.”