Người gọi nàng lại là Lương Sơn Bá, lúc này trong tay hắn đang cầm một chồng thư, bên người Chúc Anh Đài đi theo.
Hai người này chơi cùng với nhau cũng chẳng khác huynh đệ ruột thịt, Công Tôn Huyền Ninh ý vị thâm trường liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chúc Anh Đài với nàng.
“Lương công tử, Chúc công tử.” Kỷ Gia bên cạnh không kiêu ngạo không siểm nịnh chào hỏi.
Lương Sơn Bá lễ phép mỉm cười gật gật đầu với Kỷ Gia, hỏi: “Công Tôn công tử sao lại không đi ăn cơm? Mã công tử đâu?”
“Lương công tử đa lễ, đều là bạn học, sau này gọi ta Huyền Ninh là được.” Công Tôn Huyền Ninh cười nhẹ đáp lại: “Văn Tài huynh đi trước ăn cơm, ta học xong phải trở về phòng.”
“Khó có khi thấy được các ngươi không đi cùng nhau.” Chúc Anh Đài lạnh lùng mở miệng.
“Anh Đài.” Lương Sơn Bá bất đắc dĩ , nhìn Huyền Ninh có chút ẩn ý.
Công Tôn Huyền Ninh gật đầu, không chút ngại ngùng, khẽ cười nói: “Sơn Bá huynh và Chúc công tử huynh đệ tình thâm như vậy, ở trong thư viện cũng là chuyện hiếm.”
Lời này Lương Sơn Bá nghe chẳng mảy may nghi ngờ cái gì, chỉ cho rằng Huyền Ninh đang ngưỡng mộ bọn họ, có chút ngượng ngùng nói: “Nhân sinh khó được một tri giao.”
Nhưng Chúc Anh Đài có thể thoáng nhận ra Huyền Ninh đang ám chỉ điều gì, tức giận mà tàn nhẫn trừng mắt nhìn Huyền Ninh.
Công Tôn Huyền Ninh trên môi nở nụ cười ôn hòa, đối với thái độ của Chúc Anh Đài hoàn toàn không để trong lòng, rốt cuộc cũng là thiên kim tiểu thư, vẫn là không đành lòng chịu thua thiệt.
Chúc Anh Đài như là đấm vào bông, càng thêm không vui lôi kéo cánh tay Lương Sơn Bá: “Sơn Bá, chúng ta đi trước đi, vẫn còn việc chưa xử lý tốt.”
Nàng ấy không nói được tại sao, từ sau khi gặp Công Tôn Huyền Ninh, Chúc Anh Đài liền cảm thấy hắn dường như hoàn toàn nhìn thấu mọi chuyện, làm nàng ấy khó lòng được tự nhiên, hơn nữa lần trước Sơn Bá chắn giúp Vương Lam Điền một mũi tên lại suýt nữa bị Mã Văn Tài bắn chết, mà Công Tôn Huyền Ninh lại có giao tình không tồi với Mã Văn Tài, quả thực là cá mè một lứa.
Lương Sơn Bá đã bị Chúc Anh Đài nhanh chóng kéo đi, nhìn theo bóng dáng bọn họ, Huyền Ninh mặt vẫn mang theo ý cười.
“Chúc Anh Đài này cũng quá mức vô lễ.” Vì sao chủ tử lại không so đo với hắn? Chẳng lẽ chủ tử đã thích Chúc Anh Đài!?
Công Tôn Huyền Ninh nào biết phỏng đoán trong lòng Kỷ Gia, nhàn nhạt lắc đầu: “Không việc gì phải so đo.”