Vậy cũng không tệ, dù sao cũng là nhi tử thân sinh, không bày tỏ yêu thương ra mặt như nhà người khác thì cũng không đến mức ngược đãi mới đúng. Tiêu Minh Kiểu không hỏi thêm, im lặng đi tới chủ viện
Trong phòng có một tiểu nha hoàn đang thu dọn đồ đạc, thấy ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một cô nương mặc áo choàng lông cáo màu đỏ,cả người như một ngọn lửa xinh đẹp, liền vừa kinh ngạc vừa khẩn trương
“Vị này là An Nhạc quận chúa” nha hoàn dẫn đường nói “quận chúa đến thăm thế tử, Thế tử tỉnh chưa?”
An Nhạc quận chúa? Tiểu bá vương kiêu ngạo ương ngạnh, hoành hành khắp kinh thành? tiểu nha hoàn sắc mặ trắng nhợt, vội hành lễ “gặp qua quận chúa, Thế tử vừa uống thuốc xong, đang ngủ”
Ngủ? vậy vừa lúc có thể tìm hà bao của nàng. Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, khoát tay nói ‘vậy ta ra ngoài đợi hắn dậy, ngươi đi nói với phụ vương ta một tiếng, còn ngươi, đi pha cho ta chén trà lài, ta không uống loại trà thơm này”
Hai nha hoàn sững sờ nhưng vẫn rất nhan lui ra ngoài làm việc
Tiêu Minh Kiểu mừng thầm, đợi các nàng vừa đi liền nhanh như tia chớp rút vào trong phòng.
Thanh niên trên giường hơi thở yếu ớt mà thong thả, tựa như đang ngủ say. Nàng ngẩng đầu nhì thoán qua,rồi nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cửa sổ đối diện, ra sức mà tìm
Chỗ đó không có, bên này cũng không có. Rốt cuộc là rớt ở chỗ nào?
Tìm hồi lâu cũng không có chút thu hoạch, Tiêu Minh Kiểu có chút nóng lòng gãi đầu. Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm khàn khàn suy yếu “ngươi đang tìm cái gì?”
Tiêu Minh Kiểu không ngờ Vệ Cảnh lại đột nhiên tỉnh lại, nàng sợ hết hồn rồi lại có chút lúng túng, cư nhiên bị người ta bắt gặp mình chổng mông bò tới bò lui trên đất
Có điều làm một hoàn khố, da mặt dày là kiến thức cơ bản, nàng rất nhanh đã bình tĩnh lại, vỗ vỗ xiêm y, làm như không có việc gì đi đến bên giường ‘Vệ thế tử đã tỉnh? cảm giác thế nào? có nơi nào không thoải mái hay không?”
“Ngươi là… ?” Có lẽ vì nằm trên giường bệnh lâu ngày nên là da của thanh niên rất trắng, môi không chút máu, hai má hõm sâu, xem ra rất suy yếu nhưng thần sắc trên mặt hắn không hề ủ dột, ngược lại thần sắc bình thản, ánh mắt ôn nhuận làm cho người ta có cảm giác quân tử như ngọc, lạnh nhạt rộng lượng.
Dạng khí chất này rất dễ làm người ta sinh lòng hảo cảm,hơn nữa người này mi dài mắt phượng, ngũ quan cực kỳ tuấn tú, càng làm cho Tiêu Minh Kiểu nhịn không được âm thầm tháng đáng tiếc. Quá gầy, nếu thêm chút thịt nhất định có thể so vẻ tuấn tú với phụ vương nàng
“Ta là Tiêu Minh Kiểu, hôm nay đến xin lỗi ngươi”
Vệ Cảnh nhướng mi nhìn nàng, khó hiểu hỏi ‘xin lỗi?”
“Chính là đêm Nguyên tiêu…”Tiêu Minh Kiểu đơn giản thuật lại sự việc, lại nói ‘thật xin lỗi, ta không phải cố ý, thực sự là ngày đó quá nhiều người, sau lại vì tình huống đặc thù cho nên mới…nhưng người yên tâm, ta sẽ tìm đại phu tốt nhất cho ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi có chuyện’
Vệ Cảnh hoàn hồn, tươi cười thoải mái “vậy làm phiền quận chúa”
Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc: “Ngươi không trách ta?”
Vệ Cảnh nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt ôn hòa trong suốt ‘đã là ngoài ý muốn, cũng thấy được một kiếp này ta tránh không khỏi, dù không phải là quận chúa cũng sẽ có người khác. Quận chúa không cần tự trách, ngược lại là ta làm liên lụy ngươi ah”
Quận chúa điện hạ tung hoành kinh thành nhiều năm, lần đầu tiên gặp được khổ chủ giác ngộ như thế,liền thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng thấy kính nể, nói lời phát ra từ đáy lòng ‘đều nói gieo họa ngàn năm, a không, người tốt trường mệnh, ngươi tốt như thế, lão thiên gia nhất định phù hộ ngươi sống lâu trăm tuổi”
Vệ Cảnh nở nụ cười: “Vậy thì mượn cát ngôn của quận chúa” còn chưa nói hết đã ho khan một trận đến tê tâm liệt phế
Tiêu Minh Kiểu sợ hết hồn, lại thấy hắn ho càng lợi hại hơn, cuối cùng người co lại thành một đoàn, nàng luống cuống nhìn chung quanh “ngươi thế nào? có cần ta rót ít nước cho ngươi uống không?”
“Ta… Ta không có… Không có…”
Nghe hắn nói đứt quãng dường như sau một khắc sẽ tắt thở, Tiêu Minh Kiểu cảm thấy căng thẳng ‘ngươi đừng nói chuyện, ta đi gọi thái y”