Tối qua ngủ không ngon nên khi Tiểu Minh Kiểu bị người lôi ra khỏi giường thì cả người ỉu xìu, nhưng nghĩ đến sáng nay phải tới Định Quốc công phủ, nàng liền ngáp hai cái rồi bò dậy
Đám nha hoàn đã sớm chờ một bên vội tiến lên hầu hạ nàng mặc quần áo
Đột nhiên Tiêu Minh Kiểu cảm thấy có gì đó không đó ‘đợi chút, tiểu thanh của ta đâu?”
Tiểu thanh chính là hà bao bảo bối của nàng, bọn nha hoàn đều biết tầm quan trọng của nó, vội tìm kiếm khắp nơi nhưng tìm hoài vẫn không thấy
Không phải tối qua vội vàng rời đi nên làm rơi chứ? Nghĩ tới đây, Tiêu Minh Kiểu liền ngồi không yên, vội người đến chỗ tối qua nàng đi ngang mà tìm, còn nàng khoác áo choàng bằng lông cáo màu đỏ, chạy tới Cẩm Tú uyển của Tiêu Minh Yên ở cách đó không xa
Tiêu Minh Yên sáng sớm đã rời giường, đang bưng chén cháo thịt bằm đút cho một tiểu nam hài trắng trẻo mập mạp
“A tỷ, ta…”
“Tiểu cô cô” Vừa nhìn thấy Tiêu Minh Kiểu, tiểu mập mạp kia hai mắt sáng bừng, vội nhảy xuống ghế, tốc độ nhanh nhẹn không phù hợp với thể trạng bề ngoài, xông tới ôm chân nàng ‘tiểu cô cô xinh đẹp khả ái như tiên nữ, tối qua ngươi đi đâu ah? Vì sao không tới thăm Chu Chu? Chu Chu không nhìn thấy ngươi, điểm ta cũng ăn không vô”
Tiêu Minh Kiểu đưa tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của hắn ‘ăn không ngon?vậy cái chén không trên bàn kia là ai ăn? Còn dính bên miệng này là cái gì? nước miếng sao?”
Tiểu mập mạp lỗ tai ửng đỏ, vội đưa lưỡi liếʍ quanh miệng một vòng
“Đỏ mặt rồi? da mặt còn chưa đủ dày nha Tiêu tiểu công tử” Tiêu Minh Kiểu véo mặt hắn hai cái rồi mới bỏ ra “tối qua xảy ra chuyện gì? có phải trước khi đi ngủ lại ăn vụng thịt khô?”
Tiêu tiểu công tử chột dạ, đảo mắt, không lên tiếng
‘Không phải hai ngày trước đã hứa sẽ không ăn vụng nữa sa?tiểu nha đầu Lâm gia kia không chê ngươi nhiều thịt không đẹp nữa sao?”
“Nàng vẫn không muốn chơi với ta” nhớ tới chuyện này, tiểu mập mạp có chút không vui nhưng hắn rất nhanh đã tỉnh lại, hất cằm, kiêu ngạo nói “nhưng tổ phụ nói, nam tử hán đại trượng phu, mập một chút như hắn vậy mới đẹp mắt, Lâm Ngọc Nhi kia không chịu chơi cùng ta là vì nàng tuổi còn nhỏ, mắt nhìn không tốt, đợi nàng lớn lên sẽ thấy hối hận”
“Đúng nha, ngươi đừng có trưởng thành giống cha ngươi vậy, ốm tong teo, không đẹp mắt lại bóp không đã” Tiêu Minh Kiểu vô cùng tán thành, lại ngứa tay mà nhéo tiểu chất tử mập mạp thêm mấy cái
Tiêu Minh Yên: “…”
Mau tới lôi nha đầu có thẩm mỹ kinh dị này đi ah
Tiêu Minh Kiểu không biết tỷ tỷ nhà mình đang khinh bỉ mình, lại hỏi ‘vậy bây giờ thế nào? bụng thoải mái chưa?”
Tiểu mập mạp gật đầu, mong đợi nói “tiểu cô cô, tổ phụ hôm qua mới có con vẹt, lát nữa chúng ta tìm nó chơi đi”
“Buổi sáng ta có việc, chờ buổi chiều…”
“Đi cùng hắn đi nhưng không được phép nhổ trộm lông vẹt” nghĩ tới con vẹt mấy ngày trước bị hai cô chất này nhổ mất mấy cái lông mà kêu gào phẫn nộ, Tiêu Minh Yên lại cảm thấy đau đầu “việc Định Quốc công phủ tạm gác lại, vừa rồi cung nhân đến thông báo, nói là Hoàng hậu nương nương muốn gặp ta, cho nên ta tiến cung một chuyến, ngươi ở nhà chờ ta trở lại rồi cùng đến xin lỗi người ta”
Tiêu Minh Kiểu sững sờ ‘sáng sớm tìm ngươi làm gì?”
Tiêu Minh Yên lắc đầu, tỏ vẻ không biết
Tiêu Minh Yên lắc đầu bày tỏ không biết.
Tiến cung đối với tỷ muội các nàng là chuyện thường, Tiêu Minh Kiểu cũng không hỏi nhiều, đảo tròng mắt, nói ‘vậy để phụ vương cùng ta đến Định Quốc công phủ đi, ngươi cũng không biết tới lúc nào mới ra cung nha”
Cha nàng mặc dù là trưởng bối nhưng mức độ không được tín nhiệm lại sánh ngang muội muội, Tiêu Minh Yên có chút không yên lòng nhưng Tiêu Minh Kiểu kiên trì thuyết phục, đảm bảo mình sẽ không gây họa, nàng mới gật đầu đồng ý
Nhớ kỹ Vệ Cảnh và hà bao bảo bối của mình, Tiêu Minh Kiểm điểm tâm còn chưa ăn đã kéo lão cha Phúc vương cùng đi đến Định Quốc công phủ
Xe ngựa chạy như bay, Tiêu Minh Kiểu thò đầu ra ngoài thăm dò, trong lòng có chút bất an. Bên ngoài Định Quốc công phủ còn chưa treo cờ trắng, chắc Vệ Cảnh chưa chết. Nếu lỡ…không, không có nếu lỡ gì hết, nàng đã giúp hắn giải quyết sát thủ, hắn chắc chắn sẽ không có việc gì.