Vệ Cảnh “vậy là hôm qua quận chúa đã muốn hôm nay mời ta ăn ngon?’
“Đúng. Mỗi lần tới đều thấy ngươi ăn cháo, quá thanh đạm, nhìn thôi mà miệng ta cũng nhạt” Tiêu Minh Kiểu gật đầu “vừa vặn nhà biểu ca ta có một đầu bếp mới tới, biết làm dược thiện, ta bảo hắn nghiên cứu vài món ngon cho người bệnh. Lát nữa ngươi nếm thử xem, nếu hắn làm khợp khẩu vị ngươi, ta sẽ…”
“Sẽ thế nào?”
Tiểu cô nương đảo tròng mắt, cười gian xảo “đoạt hắn mà tặng cho ngươi”
Hành Cáp…tên trộm nhỏ này lại có ý xấu, biểu thiếu gia bảo trọng ah
Vệ Cảnh hai mắt sáng lên, cười thật sâu “tốt”
Hành Cáp “??” hắn vừa mới nói tốt? Cứu mạng ah, thanh niên chính trực thật tốt đã bị tiểu quận chúa phá gia nhà nàng làm cho lạc lối.
“Mau nếm thử cái này, nhìn cũng không tệ lắm?” .
“Ăn ngon không? cảm thấy thế nào?’
“Ăn nhiều một chút đi, ngươi ăn ít quá, khó trách gầy như vậy”
“Thịt, thịt. Không cần chờ tới dùng bữa nha, ăn chút thịt đi, khối này lớn, ăn ngon”
Nhìn Tiêu Minh Kiểu không ngừng gặp thức ăn cho Vệ Cảnh, Dạ Kiểu núp trong chỗ tối, trong lòng chua xót cực kỳ. Thế tử vốn thích yên tĩnh, không thích nhất người ta nói nhiều, bình thườn mình nói thêm vài câu đã ghét bỏ mình nói nhiều nhưng đối với vị tiểu quận chúa như chim sẻ này lại khác, không chỉ không mất kiên nhẫn đuổi nàng đi mà còn mỉm cười, nàng gắp cái gì là ăn cái đó, ngoan ngoãn y như….Cũng là lời nói mà sao khác biệt như thế?
Cũng yên lặng thầm oán như hắn còn có Hành Cáp đứng sau Tiêu Minh Kiểu, nàng không ghen tỵ cho mình mà mặc niệm thay Thu Linh: Vệ thế tử ăn rất cao hứng, e là biểu thiếu gia không giữ được đầu bếp mới nhà mình rồi.
Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh không biết hai người đang nghĩ gì. Một người gắp, một người ăn, vô cùng hài hòa.
Vì thể chất không tốt nên có rất nhiều thứ Vệ Cảnh không thể ăn, tuy viên thuốc màu đỏ kia có thể bảo vệ tâm mạch của hắn trong một khoản thời gian, làm cho bệnh tình của hắn không chuyển biến xấu tới mức suy kiệt mà chết nhưng cũng chỉ gian nan bảo vệ được tính mạng mà thôi, không thể tiêu trừ chứng bệnh hắn mắc phải từ trong bụng mẹ. Cũng vì dưỡng bệnh nên nhiều năm qua hắn chỉ ăn cố định vài loại thức ăn, hiếm khi nếm thử món mới, tuy nhiên ai lại không thích ăn ngon chứ. Cho nên Vệ Cảnh cũng không khách khí, bữa cơm này ăn vô cùng cao hứng
Tiêu Minh Kiểu thấy vậy rất vui, sau khi ăn xong đắc ý nói với hắn “có phải ăn ngon hơn những thứ ngươi bình thường ăn đúng không?”
Ăn no, Vệ Cảnh không muốn nhúc nhích, miễn cưỡng dựa bên giường, mỉm cười nhìn nàng ‘không phải vậy.
Vệ Cảnh nhắm mắt mỉm cười, hồi lâu mới chậm rãi nói ‘không phải là ngon hơn những món bình thường ta vẫn ăn mà là ngon hơn tất cả những món ta đã nếm qua từ trước tới giờ”
“Ngươi…” Tiêu Minh Kiểu hiểu ra, bất mãn hét lớn “ta hảo tâm mời ngươi ăn món ngon, ngươi lại trêu cợt ta. Vệ Dập Chi, ngươi xấu xa”
Dập Chi là tên tự của Vệ Cảnh, đọc nghe như một con, Tiêu Minh Kiểu cảm thấy đùa rất thú vị nên luôn cố ý gọi hắn như vậy
Gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cái này gì đáng ngạc nhiên? nhìn Hành Cáp đờ đẫn liếc nhìn tiểu quận chúa nhà mình, Dạ Ninh ở trong chỗ tối lắc đầu cảm thán:đây mới là tiểu quận chúa bản tính ngây thơ hắn biết ah
“Nhất thời cao hứng nên nhịn không được muốn đùa với quận chúa một chút. Là ta không tốt, quận chúa đừng tức giận” Vệ Cảnh miệng nói xin lỗi nhưng trong mắt tràn ngập ý cười. Không đợi Tiêu Minh Kiểu có phản ứng đã áy náy cười nói với nàng ‘không đúng, quận chúa khoan dung độ lượng, lòng dạ rộng lớn sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận với ta chứ, ta không nên hỏi thế”
Tiêu Minh Kiểu vốn định làm ra vẻ tức giận dọa hắn, lại đổi thành “không phải ah. Ta sao có thể hẹp hòi như thế, giữa bằng hữu nói giỡn một chút là bình thường. Ngươi, sau này không được nói vậy nữa, nếu không ta sẽ tức giận”
Nhìn tiểu cô nương nói xong thì rụt đầu lại cười trộm hai tiếng, mắt quả hạnh híp lại thành khe hở, đuôi vểnh lên trời. Vệ Cảnh khóe miệng cong lên, trong lòng có chút ngứa ngáy khó hiểu, đang muốn nói gì đó, ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai thê lương “cứu mạng ah, gϊếŧ người rồi.