Triệu Thừa An trong lòng động dung, cũng chán ghét kẻ chủ mưu gây nên kia tới cực điểm. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt giãy dụa không thôi nhìn Tiêu Minh Yên “chỉ cần ngươi nguyện ý, dù thế nào, ta cũng tôn trọng. Ngươi yên tâm, người hại ngươi, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà tìm ra, lấy lại công đạo cho ngươi”
Tốt. Rất mong chờ phản ứng của ngươi khi đó nha. Mục đích đã đạt thành, uất khí trong lòng Tiêu Minh Kiểu giảm đi phân nữa, âm thâm cười lạnh một cái mới giậm chân bỏ chạy giống như là không chấp nhận được sự thật này
Cho đến khi chạy khuất tầm mắt hai người kia, Tiêu Minh Kiểu mới vỗ tay gọi Hành Cáp tới, hưng phấn hỏi “mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Nhìn tiểu quận chúa đã không chờ được nữa muốn làm chuyện xấu, Hành Cáp khóe miệng co rút, yên lặng gật đầu, sau đó tựa như ảo thuật mà từ phía sau lôi ra một thùng bột mì lớn và một cái bao tải to
Tiêu Minh Kiểu rất hài lòng, cười đến âm hiểm hung ác. Dám phụ bạc tấm chân tình của a tỷ nàng còn làm như không có chuyện gì mà sống tiếp những ngày lành sao? nằm mơ đi.
Vài ngày sau, tin Dương Thành hầu bị người ta chụp bao bố đánh gãy chân, suýt chút nữa bị hủy dung liền như gió xuân mà lan tràn khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nghe nói hung thủ là người bị hắn cho đội nón xanh, khi đánh hắn còn liên tục mắng hắn không biết xấu hổ, câu dẫn vợ người khác. Đương nhiên phần đông mọi người đều không tin, dù sao Triệu Thừa An luôn là quý công tử danh tiếng tốt trong mắt mọi người nhưng vẫn có người ghen tỵ hắn mà ở sau lưng thêm mắm dặm muối, dần dần chuyện được xem như thật. Có câu ba người thành hổ, uy lực của lời đồn, xưa nay đều không thể khinh thường. Không lâu sau, mỹ danh của kinh thành đệ nhất công tử liền bị hoen ố.
Triệu Thừa An tức gần chết nhưng tra xét lâu ngày cũng không tìm ra hung thủ, cũng may Phúc vương phủ sảng khoái cho người đến thoái hôn, thành toàn cho thể diện của hắn, mới làm cho tâm tình u ám trong nhiều ngày của hắn khá lên một chút. Tuy nhiên tâm tình tốt đẹp cũng chỉ duy trì chưa đến một buổi sáng đã tan thành mây khói
“Ngươi nói cái gì?Tiết Phong đến Phúc vương phủ cầu hôn”
“Dạ, nhưng nghe nói An Vinh quận chúa cự tuyệt hắn”
Triệu Thừa An không hề cảm thấy thoải mái chút nào, dù không lập tức đồng ý nhưng trong sạch của Tiêu Minh Yên cũng bị hủy trong tay Tiết Phong, gả cho hắn là chuyện sớm muộn mà thôi. Có lẽ vì thật lòng thích cũng có có lẽ vì không cam lòng, nói chung sau khi nghe được tin này, trong lòng hắn như có một ngọn lửa thiêu đốt
Nhưng mà hắn khó chịu hay không, Tiêu Minh Yên cũng không để ý tới. Tiêu Minh Kiểu lại vui đến rạo rực, đáng đời tiện nhân
‘Hắn liền cơm trưa còn chưa ăn đã lăn từ trên giường xuống? haha, thật hả hê lòng người. Nói nhanh đi, hắn dùng tư thế gì lăn xuống? là ngã lộn nhào hay ngã gục?” tiểu cô nương cười đến toàn thân run lên, hiển nhiên là rất vui
Gã sai vặt được nàng cài trong phủ Dương Thành hầu quay sát Triệu Thừa An liền nhanh trí làm tư thế ngã gục, đáp “hồi quận chúa, chính là như vầy”
Tiêu Minh Kiểu bị bộ dáng của hắn chọc cười đến lạc giọng, còn vỗ mạnh hai cái lên giường Vệ Cảnh “quá buồn cười, haha, đáng đời.
Vệ Cảnh bị chấn động tới mức cả người run lên, có cảm giác như giường sắp sụp
‘Ngươi làm rất tốt, trở về tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, có chuyện gì đến báo ngay lập tức’ tâm hoa nộ phóng, quận chúa liền hào phóng móc một túi bạc thưởng cho gã sai vặt kia, thành công bị Vệ tỷ tỷ nhà mình ném cho ánh mắt đau lòng vì kẻ phá của, sau cùng mới quay đầu nói với thanh niên tuấn tú trên giường ‘hôm nay quá vui, lát nữa sẽ mời ngươi ăn ngon”
Mấy ngày nay, mỗi ngày nàng đều đến một lát, hai người đã thân quen hơn trước nhiều. Vệ Cảnh theo thường lệ không hỏi nhiều, chỉ tiếc nuối nói ‘sợ là phải cô phụ hảo ý của quận chúa, thân thể của ta, có nhiề thứ…”
Tiêu Minh Kiểu khoát tay cắt ngang “hôm qua ta gặp Trần lão gia tử trên đường, đã có hỏi thăm hắn, hắn nói có vài món ngươi có thể ăn, không có vấn đề gì’