Tiêu Minh Yên cầm chén trà, nhấp một ngụm, hồi lâu mới đè xuống cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng, ôn nhu nói ‘nhiễm phong hàn thì bị ho khan là bình thường. Ngươi đi đi, ta ngủ một lát”
“Được, nếu không thoải mái phải gọi thái y liền”thấy tỷ tỷ có vẻ mệt mỏi ,Tiêu Minh Yên vội đi ra ngoài
Lại nghe Tiêu Minh Yên ho khan vài tiếng, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, vô thức lẩm bẩm “sao lại vừa ho liền không thể dứt như Vệ Cảnh?’
Đợi chút! Vệ Cảnh? nàng hình như đã quên chuyện gì?
Tiêu Minh Kiểu suy nghĩ hồi lâu mới giật mình nhớ ra, đêm đến lấy lại đông cung đồ, nàng đã đáp ứng mỗi ngày đều tới thăm hắn, cùng hắn nói chuyện nhưng mấy ngày qua, nàng một lần cũng không có đi. Nhớ lại mình đêm đó hào khí vỗ ngực nói ‘ta là bằng hữu nói nghĩa khí, chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ làm”, nàng liền đỏ mặt. Mấy ngày qua trong đầu đều là chuyện của a tỷ cùng kẻ đứng sau màn, nàng đúng là đã quên chuyện này không còn một mảnh
Vệ Cảnh sẽ không thức giận chứ?
Hành Cáp bị nàng phái đi tra sự tình, Tiêu Minh Kiểu liền mang theo l*иg chim chạy như bay đến Định Quốc công phủ
Nhìn thấy nàng, thanh niên vẫn gầy yếu nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều, ngoài ý muốn đặt cuốn sách trong tay xuống, mỉm cười nói với nàng ‘quận chúa đến”
Tiêu Minh Kiểu rất không thích người nói chuyện không giữ lời cũng đặc biết ghét kẻ cho nàng leo cây, nên nàng vốn nghĩ rằng mình nhiều ngày không tới, Vệ Cảnh dù không tức giận cũng sẽ mất hứng, ai ngờ thái độ của hắn vẫn như mọi khi, ôn hòa khiến người ta hoang mang cũng làm người ta thẹn thùng.
“Ngươi… Không giận ta a?”
“Ân?”nhìn tiểu cô nương mang theo một l*иg chi tinh xảo chậm rì đi tới, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vẻ áy náy, Vệ Cảnh ánh mắt lóe lên, tươi cười ôn hòa hỏi ngược lạo “sao ta phải giận quận chúa?”
Không ngờ hắn lại có phản ứng như vậy, Tiêu Minh Kiểu sửng sốt, hồi lâu mới gãi gãi đầu, lúng túng nói “ta…trước đây đã đáp ứng mỗi ngày đều đến thăm ngươi nhưng mấy ngày qua ta lại nuốt lời.
“Chuyện này sao?” Vệ Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, thu lại tươi cười “đương nhiên là tức giận”
“A?” Tiêu Minh Kiểu không nghĩ tới hắn lại đột nhiên biến sắc, lập tức sửng sốt.
Vệ Cảnh sắc mặt nhàn nhạt nhìn nàng, không nói gì.
Ánh mắt của hắn có chút ảm đạm cũng có chút hờ hững, giống như đang tức giận lại giống như thất vọng. Tiêu Minh Kiểu nhìn thấy, càng thêm áy náy, cúi thấp đầu, nhỏ giọng giải thích ‘ta không phải cố ý, trong nhà xảy ra chút việc, ta…”
Không đợi nàng nói xong, Vệ Cảnh đột nhiên nở nụ cười.
Tiêu Minh Kiểu “…”có phải hắn tức đến điên rồi không?
“Nói giỡn với quận chúa thôi, ta không có giận’ Vệ Cảnh ôn hòa nhìn nàng “quận chúa không tới, hiển nhiên là có chuyện, ta sao có thể vì thế mà giận ngươi”
“Ngươi…” Tiêu Minh Kiểu nhìn thanh niên mặt mày ôn hòa, cười ấm áp như gió xuân, thở phào nhẹ nhõm, cũng phản ứng lại ‘hù chết ta, ta còn tưởng ngươi giận thật chứ”
Vệ Cảnh nhắm mắt mỉm cười ‘quận chúa cho ta leo cây mấy ngày, ta dọa quận chúa một chút, coi như là huề nhau, được không?’
“Đương nhiên được” Tiêu Minh Kiểu ngẩng đầu, có chút không yên lòng ‘ngươi thật không tức giận sao? nếu là ta, có người cho ta leo cây cũng không thông báo một tiếng, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận”
Vệ Cảnh bật cười ‘ta có thể đánh không lại quận chúa”
“Nếu ngươi muốn đánh ta, ta nhất định sẽ không đánh trả” thấy hắn thực sự không để ý, tâm tình của Tiêu Minh Kiểu tốt hơn nhiều, đưa l*иg chi như hiến vật quý ‘mau nhìn xem, ta mang cho ngươi một con bát ca, nó rất thông minh, biết nói không ít lời nha”
Nói xong cúi đầu nhìn tiểu bát ca đen thui ‘Chân Giò, mau chào hỏi Thế tử đi”
Tiểu bát ca ngước hai mắt đen như hạt đậu, ngạo mạn nhìn nàng một cái, không lên tiếng
Vệ Cảnh sặc một cái ‘Chân Giò?” .
‘Có phải nghe tên nói rất muốn ăn hay không?” Tiêu Minh Kiểu cười hì hì, quay đầu trừng mắt nhìn tiểu bát ca, uy hϊếp “mau nói, nếu không sẽ nhổ trụi lông ngươi nướng ăn”
Tiểu bát ca này dường như nghe hiểu được tiếng người, nghe vậy, lập tức xù lông nhảy lên, gọi ‘ngươi hảo, Thế tử hảo. Thế tử lớn lên thật xinh đẹp”