Lúc này nàng không có tâm tư nghĩ xem hắc y nhân kia là do ai phái tới, hắn bắt Tiêu Minh Yên có mục đích gì, Vĩnh An bá Thế tử vì sao lại trùng hợp xuất hiện ở nơi đó, cuối cùng sao lại bị đánh lén…trong đầu Tiêu Minh Kiểu chỉ có một ý niệm: lập tức tìm được a tỷ, đưa nàng ấy về nhà
Thu Linh nhìn tiểu cô nương trước mặt sợ hãi bối rối như con thú nhỏ bị thương, trong lòng như bị cái gì đó nện trúng, cảm giác đâu đớn. Bên ngoài trời đông giá rét, hắn vốn định trấn an nàng, bảo nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ tin lại không biết sao mà thành “được, ta đi cùng ngươi”
Đối với Tiêu Minh Kiểu, Tiêu Minh Yên vừa như chị lại như mẹ, không ai thay thế được. Đối với Phúc vương, Tiêu Minh Yên là nữ nhi bảo bối tuyệt không thể mất đi, vì thế vừa nhận được tin, hắn chẳng quan tâm đến bất cứ cái gì nữa, vội vàng tiến cung, ôm Long Đức đế khóc rống lên.
Long Đức đế nhìn đệ đệ khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, không chút hình tượng, vừa đau lòng vừa tực giận, lập tức hạ chỉ điều tra rõ chuyện này, đồng thời gia tăng nhân số đi tìm người
Nhưng dù vậy, tối hôm đó Tiêu Minh Yên vẫn không thể thuận lợi về nhà. Mọi người tìm dưới vách núi cả đêm, đến sáng hôm sau mới tìm được nàng đang sốt cao hôn mê bất tỉnh trong một sơn động ở vị trí vô cùng bí mật, còn có Tiết Phong trên người chỉ mặc trung y đơn bạc đang ôm chặt nàng vào lòng
Tiêu Minh Kiểu nhìn thấy cảnh tượng này, đầu tiên là ngây người, sau khi có phản ứng thì trong lòng như có tiếng nổ ầm vang.
Dưới mắt bao người lại bị cướp đi, còn cùng nam tử xa lạ mất tích cả buổi tối, trong sạch của Tiêu Minh Yên sẽ bị tổn hại nhưng sau khi tra ra nguyên nhân sự việc,trong tình huống không có chứng cớ xác thức lại có địa vị của Phúc vương phủ bày ra đó, muốn đè ép lời đồn không phải là chuyện khó gì, nhưng bây giờ…
“Tên khốn kiếp!” Tiểu cô nương hai mắt đỏ lên, chạy đến đẩy nam tử cao to như gấu, trên mặt còn có vết sẹo, sát khí toàn thân đủ để dọa tiểu hài tử khóc thét, nàng đang muốn đánh hắn một trận lại đột nhiên phát hiện sắc mặt hắn rất yếu, trên người loang lổ vết máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Tiêu Minh Kiểu thở phì phò, ánh mắt hung ác lại có chút bối rối, cuối cùng cũng không hạ thủ được. Dù thế nào, hắn đã cứu a tỷ .
Tiết Phong đang mơ màng liền bừng tỉnh, nhíu mày, mờ mịt nhìn Tiêu Minh Kiểu, cho đến khi thần trí thanh tỉnh hơn mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, liền biến sắc mặt, vội chống đỡ ngồi dậy ‘ta…’ Hắn muốn giải thích nhưng không biết nên giải thích thế nào, dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì với tình huống hiện tại, trong sạch của Tiêu Minh Yên cũng đã bị hủy trong tay hắn, mà nàng đã đính hôn, dù hắn nguyện ý chịu trách nhiệm thì cũng không thể nói ra.
Trầm mặc hồi lâu, Tiết Phong rũ mắt, thấp giọng nói ‘quận chúa yên tâm, chuyện hôm nay ta sẽ đích thân giải thích với Dương Thành hầu, nhất định không để hắn hiểu lầm”
Tiêu Minh Kiểu sững sờ, sắc mặt rốt cuộc cũng khá hơn. Nàng cúi đầu nhìn tỷ tỷ mặt đỏ bừng được hắn ôm trong lòng, cố nén lệ, hỏi ‘a tỷ ta thế nào? nàng…có sao không?”
Tiết Phong theo ánh mắt nhìn xuống, lỗ tai ửng hồng, trong lòng cảm thấy buồn bã. Hắn cố gắng thu hồi ánh mắt, không chút biểu cảm nói ‘quận chúa không việc gì, chỉ là phát sốt”
Tiêu Minh Kiểu thở phào nhẹ nhõm, vội đỡ Tiêu Minh Yên lên lưng Hành Cáp, đưa nàng về nhà. Trước khi đi, nàng nhìn Tiết Phong, khó có lúc nghiêm túc nói ‘đa tạ ngươi cứu a tỷ ta, mặt khác cũng làm phiền Thế tử nhất định phải giải thích rõ với Triệu Thừa An việc hôm nay”
Dù nàng chưa điều tra được rốt cuộc Triệu Thừa An và Khang Hoa quận chúa có quan hệ gì nhưng nếu a tỷ đã thích Triệu Thừa An thì nàng nàng tuyệt đối sẽ không để hắn có cơ hội phụ nàng ấy
Tiêu Minh Yên hôn mê hai ngày một đêm mới tỉnh lại.
Thân thể của nàng trước giờ tươngđối kém, dù khi rơi xuống sơn nhai có Tiết Phong che chở, không bị thương ngoài da nghiêm trọng nhưng lần đầu gặp kinh hách lớn như vậy, sau lại bị đông lạnh cả đêm, đương nhiên không chịu nổi