Gần đây Thu Linh rất mê đọc mấy cuốn thoại bản dân gian, Tiêu Minh Kiểu sợ hắn không cho nên vừa đoạt được đã chạy đi như một cơn gió.
Hành Cáp không còn gì để nói với tiểu trộm này, trong lòng tự nhủ ngươi lớn lối như thế, Thế tử Định Quốc công phủ có biết không?”
“Tổng cộng có bảy tám quyển, chắc đủ hắn xem trong một khoảng thời gian” nhìn lướt qua đống thoại bản trong tay, lại sờ sờ điển tịch trân quý vơ vét được từ tư khố của Long Đức đế, Tiêu Minh Kiểu tâm tình vui sướиɠ rảo bước thẳng tiến đến Định Quốc công phủ
Gần đây nàng thường xuyên đến nên hạ nhân Định Quốc phủ đã sớm quen, lập tức đưa nàng đi đến tiểu viện của Vệ Cảnh
Vệ Cảnh đã tỉnh, đang uống cháo, thấy nàng đến vội chống thân thể muốn ngồi dậy lại bị Tiêu Minh Kiểu lanh tay lẹ mắt ngăn lại
“Không phải mới vừa tỉnh sao? mau nằm xuống, đừng lộn xộn”thấy hắn mỉm cười gật đầu, nàng lại hỏi ‘cảm giác thế nào?đỡ hơn không?”
“Cũng tốt” Vệ Cảnh nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ cảm kích “ta đã nghe nói, là quận chúa cứu…khụ khụ, cứu ta, đa tạ ngươi”
“Chao ôi, cám ơn cái gì nha! Ta coi như là đền bù sai lầm nha” Tiêu Minh Kiểu da mặt dày lại có chút thẹn thùng đưa tay sờ mũi, làm cho Hành Cáp ở phía sau nàng kinh hãi, quên cả việc tìm tòi hơi thở xa lạ trong bóng tối kia
Quận chúa nhà nàng lại thẹn thùng, còn đỏ mặt? nàng nhất định là bị đánh tráo rồi
Vệ Cảnh lại nở nụ cười “vẫn muốn đa tạ”
Tiêu Minh Kiểu lại thẹn thùng, đặt đống sách trong tay xuống cạnh hắn ‘lần trước đã hứa mang sách cho ngươi, mấy cái này đều là thoại bản dân gian, còn có…” nàng móc điển tịch trân quý bên hông ra, nghiêng đầu cười nói ‘đây là sách gì thì ta không biết nhưng bên ngoài không phải có tiền là mua được, ngươi xem đi, xem xong lại nói ta biết, ta sẽ tìm sách mới cho ngươi”
Vệ Cảnh nhìn nàng, mỉm cười cảm tạ
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc đều đặn, mấy ngày nữa ta trở lại thăm ngươi” hai người vốn không quen nên không có nhiều chuyện để tán gẫu, Tiêu Minh Kiểu ngồi một lát liền đi
Vừa về đến nhà không bao lâu, Thu Linh đã phe phảy cây quạt đi tới ‘Kiểu Kiểu tốt, mấy cuốn sách kia có thể đưa cho ngươi nhưng bản đông cung đồ mới nhất…”thu quạt lại, tiền gần nàng, cười nịnh nọt “trước trả lại cho ta đi, ta mới xem được có một trang ah”
“Cái gì mà đông cung đồ tinh phẩm, không có…”tiểu cô nương vì chạy đi chạy lại thấy thấm mệt, đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nghe vậy liền nhảy dựng lên “ngươi nói cái gì?”
Ban đêm, trăng sáng sao thưa, không gian yên tĩnh, Tiêu Minh Kiểu lại một lần nữa đứng trước tường viện của Định Quốc công phủ .
Tuyệt đối không nghĩ tới sự tình lại phát triển như thế này, tiểu cô nương thò đầu ra khỏi áo choàng bằng lông cáo, sâu kín thở dài, sau đó nhìn nữ tử khí chất lạnh lùng đứng bên cạnh, nói ‘hảo tỷ tỷ, một lát phải nhờ vào ngươi rồi”
Hành Cáp nhìn Tiêu Minh Kiểu, trong lòng có chút bi thương. Nàng từ một ám vệ vào sinh ra tử vì giang sơn Đại Phong lại lưu lạc thành một thị nữ chuyên đi thu dọn tàn cuộc cho quận chúa
“Nhất định phải lấy lại tập tranh kia, nếu không ta không còn mặt mũi gặp người ah”
Xác thực là không có mặt mũi gặp người, đưa người ta đông cung đồ có khác gì giở trò lưu manh? nhất là đối phương vừa nhặt được nửa cái mạng nhỏ trở về, nếu truyền đi, một tiếng cầm thú chắc chắn không thoát được
“Đã biết” âm thầm rơi lệ chua xót trong lòng, Hành Cáp nhận mệnh xoay người ‘quận chúa về phủ trước?”
“Ta ở đây chờ, ngươi mau đi đi” Tiêu Minh Kiểu khoát tay. Nếu có thể ở nhà chờ, nàng đã không theo tới đây.
Nàng có khả năng tự vệ nên Hành Cáp cũng không lo lắng, nghe vậy không nói thêm, nhảy lên một cái, biến mất bên kia tường viện
Tiêu Minh Kiểu thong thả đi đi lại lại bên dưới tường viện, trầm tư suy nghĩ
Vệ Cảnh đã xem tập tranh kia chưa? nếu đã xem…mặc kệ, chỉ cần lén lút cầm về, nàng có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra, dù sao hắn cũng sẽ không chủ động nhắc tới chuyện này. Nghĩ như thế, Tiêu Minh Kiểu thấy an tâm hơn, bước chân cũng dần chậm lại