Chương 31: Hồng Ngọc, tiểu muội muội

“Khu vực nào tìm được tiểu chủ tử, phát pháo báo hiệu.” Tiểu Hắc đưa pháo báo hiệu cấp bậc cao nhất của Diêm vương điện cho mọi người.

“Được.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Lúc này, Nguyệt Bảo đang ngồi trên giường tò mò nhìn xung quanh. Nơi này thật đẹp, từ căn nhà gỗ nhỏ này nhìn ra ngoài là một vườn thảo dược quý hiếm có thể chữa bách bệnh, còn có thể thấy được thác nước nữa. Không biết có phải thác nước mà nàng rơi xuống không?

Không được, nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, Tiểu Hắc nhất định đã phát tín hiệu về tổng bộ. Còn tình trạng của Đại Hắc nữa.

“Á “ Nguyệt Bảo bật dậy xuống giường nhưng lại trượt chân té.

“Cẩn thận” Tiểu cô nương nghe thấy tiếng động vội chạy đến. “Ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao.” Nguyệt Bảo khoát tay. “tiểu muội muội, làm sao để rời khỏi đây?“.

“Ngươi muốn đi?” Tiểu cô nương không trả lời mà hỏi lại.

“Đúng vậy, người nhà của ta chắc chắn rất lo lắng cho tình trạng của ta. Ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Nguyệt Bảo lo lắng nói.

Trên mặt tiểu cô nương hiện lên mất mát, không biết tại sao mới gặp lần đầu tiên nhưng nàng lại có cảm giác thân thiết.

Thấy vẻ mất mát của tiểu cô nương, Nguyệt Bảo xoa đầu trấn an “muội muội, tỷ tỷ sẽ quay lại thăm muội.”

Tiểu cô nương suy nghĩ một lúc lâu, nhãn tình bỗng nhiên sáng lên “ta muốn đi theo tỷ, được chứ?” Mang theo tia khẩn cầu.

“Được, từ nay muội sẽ là tiểu muội của ta.” Nguyệt Bảo chân thành nói. Không chỉ vì nàng cứu nàng một mạng, vì nàng thấy được sự cô đơn lẻ loi cùng bi thương trong mắt tiểu cô nương chỉ tầm mười một tuổi này. Nàng nhất định sẽ yêu thương chăm sóc tiểu cô nương này.

“Ta tên Tần Nguyệt, ta gọi muội là Hồng Ngọc nhé?” Nguyệt Bảo Bảo sủng ái hỏi tiểu cô nương.

“Được, Nguyệt Nguyệt.” Tiểu cô nương nay là Hồng Ngọc cười thật ngọt nhìn Nguyệt Bảo.

Nguyệt Bảo kinh ngạc nhìn Hồng Ngọc, từ khi tỉnh lại đến nay đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hồng Ngọc cười.

Sau đó, hai người thu xếp mang theo một ít lương thực, thuốc cùng hạt giống thảo dược theo rồi lên đường.

Hai tỷ muội một lớn một nhỏ, một trắng một hồng dắt tay nhau đi trông thật hài hoà. Thêm vầng sáng mặt trời chiếu xuống như hai tiểu tiên đồng hạ phàm.

“Sao muội không hỏi vì sao tỷ gọi muội là Hồng Ngọc?”

“Vì sao ạ?” Hồng Ngọc rất phối hợp hỏi lại.

“Bởi vì đôi mắt muội sáng như ngọc, mà nhìn y phục cho đến mọi thứ xung quanh đều là màu hồng. Tỷ nghĩ muội thích màu hồng.”

“Uh, muội rất thích màu hồng.”