Chương 51: Mất mặt xấu hổ

Rượu thịt say sưa được mấy vòng, ca xướng cũng múa may chán ngán, thì lúc này Ngạo Vân Quốc Tam công chúa mới chính thức lên sân khấu!

Toàn thân đỏ tươi, châu ngọc rực rỡ, phụ trợ cho làn da trắng trẻo nõn nà mịn như tuyết của nàng ta. Tóc vấn lên cao, nghiêng nghiêng hình trăng khuyết như có muôn vàn vì sao vây quanh, bên trên còn điểm xuyết thêm trâm cài lấp lánh, bộ diêu phát ra tiếng leng keng lay động, trong bóng đêm lập tức càng có vẻ nhan sắc huy hoàng, lộng lẫy sáng ngời!

Dáng vóc thướt tha, bước chân khoan thai, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Mộ Dung Nguyên Họa ôm dao cầm, toàn thân vải lụa nhẹ nhàng đong đưa, giống như tiên tử giáng trần, tuyệt sắc khuynh thế!

“Thánh thượng, Nguyên Họa xin bêu xấu.” Mộ Dung Nguyên Họa chậm rãi khom người, dịu dàng yêu kiều, ngồi xuống vị trí, trong sự thưởng thức của mọi người nàng ta đưa những ngón tay ngọc lên chậm rãi khảy đàn.

“Bên bờ hồ, nước xanh trong vắt, ánh trăng đã tàn, hôm nay ngày mấy, năm này năm mấy? Tà dương buông xuống hoa cúc phai màu, gió thu thổi từ miền thiên nhai, hoa rơi đầy đất. Nấu rượu ngon cũng chỉ uống một mình, trong lòng cô độc lại muốn viết ra, đầu ngón tay lạnh, ngàn dặm cách xa, nếu không nói ra thì làm sao tỏ…”

Tiếng đàn giống như tiếng suối chậm rãi và réo rắt, Mộ Dung Nguyên Họa bắt đầu vừa đàn vừa hát. Giọng hát du dương, mang theo tâm tình, vừa giống như muốn bày tỏ nỗi lòng, lại giống như than thở nhẹ nhàng uyển chuyển đưa người ta vào mộng ảo.

Bài hát này không phải là bài hát được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, vừa nghe thì đã biết do tự mình sáng tác. Hơn nữa không những chỉ là âm điệu mà còn là ca từ đã được Mộ Dung Nguyên Họa phối hợp rất tuyệt diệu, khiến cho tất cả mọi người trong yến hội đều nghe hết sức say mê, đồng thời trong lòng cũng vô cùng khâm phục, ca ngợi!

“Chà, quả thật là tài nữ, tài cao bát đẩu, xinh đẹp diễm lệ!”

“Đúng vậy, không chỉ là tài năng, ngay cả diện mạo ... cũng thanh lệ xuất chúng, giống như tiên tử!”

“A, ai cũng bảo Ngạo Vân Quốc địa linh nhân kiệt, bây giờ nhìn thấy quả nhiên không sai! Tam Công chúa cầm kỹ cao siêu, giọng hát như hoàng oanh, thật là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Hay lắm! Hay lắm!”

Một phần trình diễn vừa đàn vừa hát, kết hợp hoàn mỹ, cộng thêm dung nhan tươi đẹp của nàng ta, khiến cho toàn bộ những người trong yến hội hôm nay đều vô cùng ngưỡng mộ.

Mộ Dung Nguyên Họa khuôn mặt tươi cười, trong sự dịu dàng lại có sức mê hoặc, dưới đài tiếng ca ngợi khe khẽ khiến nàng ta cảm thấy vô cùng hưởng thụ, kiêu ngạo và tự hào hết sức!

Bàn tay nàng ta không hề dừng lại nhưng thân hình thì đã chậm rãi đứng lên, nếu mọi người đã tán dương nàng ta như vậy thì nàng ta cũng càng muốn chứng tỏ nhiều hơn về khả năng xuất chúng của mình!

Nàng ta ôm dao cầm, đứng thẳng mà đánh đàn, đây là điều không phải người bình thường nào cũng làm được! Cho nên Mộ Dung Nguyên Họa vô cùng kiêu ngạo, mọi người càng ca tụng, nàng ta càng muốn chứng tỏ bản thân!

Sóng mắt lưu chuyển, ra vẻ thẹn thùng, Mộ Dung Nguyên Họa nhếch khóe môi, bắt đầu bước lay động nhẹ nhàng, vừa đàn hát vừa nhảy múa.

Mộ Dung Nguyên Họa đã gần như giở hết mọi thủ đoạn! Dung Thiển bất động thanh sắc, một đôi mắt mỹ lệ hứng thú dạt dào, nàng giơ tay uống một hơi cạn sạch, vừa nhìn vừa nghiền ngẫm, ý tứ thâm sâu.

Mộ Dung Nguyên Họa cầm kỳ lợi hại, khả năng nhảy múa cũng cực kỳ xuất chúng, càng khó có được chính biểu diễn cùng lúc thì nàng ta vẫn như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, vô cùng thuần thục.

Dáng điệu uyển chuyển nhẹ nhàng, Mộ Dung Nguyên Họa khảy một tiếng đàn, thì trong lòng mọi người liền lay động một chút, quả thực như si như say.

Mang tâm lý thích khoe khoang, vô cùng kiêu ngạo, Mộ Dung Nguyên Họa người chuyển động vừa cảm giác tất cả mọi người đang ở trong sự khống chế của mình, thần phục mình!

Cảm thấy bản thân mình chính là Nữ vương, là tiêu điểm được mọi người chú ý. Trong lúc hưng phấn, Mộ Dung Nguyên Họa đã đẩy nhanh hơn tiết tấu, đầu ngón tay cũng khảy nhanh hơn, nhưng đột nhiên chỗ ngón tay mà nàng ta đã từng chạm qua tay Huyền Dạ Tuyết lại bắt đầu truyền đến từng hồi ngứa ngáy, ngứa đến tận xương, vô cùng khó chịu!

Ngứa! Sao lại ngứa như vậy?! Vì sao lại như vậy?! Ngay lập tức Mộ Dung Nguyên Họa có cảm giác mình bị một vạn con kiến cắn vào tim không thể khống chế được bản thân nữa!

“Đinh đinh, thùng thùng, thịch thịch thịch, thịch thịch thịch thịch ...”

Âm thanh với tiết tấu rối loạn bắt đầu vang lên từng tiếng chói tay, nhưng Mộ Dung Nguyên Họa lại không thể dừng lại được bởi vì nàng ta phát hiện chỗ ngón tay chạm vào dây đàn, theo động tác cọ xát thì cảm giác ngứa ngáy mới có thể giảm bớt được một chút, không đến mức xuyên thấu tâm can như vậy!

Trong khu yến hội, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, đối với biến cố đột ngột xảy ra này, mọi người đều kinh ngạc không thôi, trong đó bao gồm cả Dung Hối! Chỉ có một mình Dung Thiển là có biểu hiện thong thả ung dung, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, giống như tất cả mọi việc này đều không có gì là lạ.

“A, a a!”

Tay nàng ta không ngừng cào lên dây đàn, cho đến khi sợi dây đàn cũng bị đứt lìa nhưng nàng ta lại không thể dừng lại, tiếp tục cấu cào lên mặt đàn! Chỉ chốc lát sau, ngón tay xinh xắn thon mềm của Mộ Dung Nguyên Họa đã máu tươi đầm đìa, năm đầu ngón tay toàn là huyết nhục khó phân!

“Công chúa! Công chúa!”

Không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, Cố ma ma đứng bên cạnh sốt ruột kêu lên. Nhưng Mộ Dung Nguyên Họa lại hoàn toàn giống như không hề nghe thấy, chỉ tiếp tục cào cấu lên dây đàn, Mộ Dung Nguyên Họa đột nhiên cảm thấy không chỉ ngón tay, mà ngay cả thân thể, gương mặt, cũng không ngừng lan tràn cảm giác ngứa ngáy!

Vốn chỉ là đầu ngón tay, nhưng dường như từ sau khi chảy máu thì cảm giác ngứa ngáy cũng theo dòng máu lan tràn ra mọi ngóc ngách của thân thể, nàng ta nhất thời té xuống mặt đất, không màn hình tượng lăn lộn kêu gào!

“Đây là chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không biết nữa, chẳng lẽ nàng ta bị bệnh kinh phong?”

“A…”

Thấy Mộ Dung Nguyên Họa biểu hiện điên cuồng khổ sở như vậy, mọi người đều nhỏ giọng nghị luận, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Mộ Dung Nguyên Họa ngứa ngáy đến đỏ mắt chỉ muốn làm mọi cách để ngăn ngứa, nhịn không được lại xé rách quần áo của mình, liên tục cấu cào hai má, thậm chí còn kéo nắm tóc tai, ngay cả cảnh xuân tiết ra ngoài cũng không phát giác!

“Ngạo Vân Quốc Công chúa, sao lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Chà chà, tuy là nói như vậy, nhưng dáng người kia, da thịt kia thì, ha ha…”

“Ôi, nữ tử không biết xấu hổ, nhếch nhác đê tiện như thế, sao có thể gả vào Thiên Tử Quốc chúng ta được? Như vậy không phải là đánh vào mặt hoàng thất chúng ta hay sao? Thật không hiểu Dung Thế tử hắn sao có thể tiếp thu được? Hay là chúng ta cùng thượng tấu, để Thánh thượng suy nghĩ lại về hôn sự này?”

“Đúng vậy, quá đồi phong bại tục! Ngươi xem nàng ta như vậy, chỉ hận không thể lõα ɭồ toàn thân trước công chúng, quả thực ghê tởm đến cực điểm!”

Nhóm trọng thần châu đầu ghé tai, chế nhạo có, phẫn nộ có, háo sắc dòm ngó cũng có! Thấy vậy, Cố ma ma thầm nghĩ không tốt, vừa định đi lên muốn che lấp cho nàng ta thì Dung Thiển đã nhàn nhạt đứng lên, khuôn mặt có vẻ nghiêm túc, Dung Thiển lên tiếng, từng câu từng chữ, đoan chính rõ ràng: “Nguyên Họa Công chúa cũng thật là, bản thân mình dị ứng còn chưa khỏi, sao cứ nhất mực phải lên đài biểu diễn? Tuy rằng chúng ta đều biết ngươi có lòng nhưng ngươi cũng nên làm theo khả năng, tham sự nổi bật không muốn sống, lỡ như xảy ra chuyện gì, Thiên Tử Quốc ta thật sự không đảm đương nổi…… Hoàng đế ca ca, ngươi nói phải không?”

Ánh mắt nhìn thẳng vào Dung Hối, tuy trên mặt rất đường hoàng, nhưng từng câu từng chữ đều chỉ trích.

Thấy vậy, Dung Hối cũng không thể nói được gì, vì tránh sinh thêm rắc rối, liền vội vàng phất tay, ra lệnh: “Người đâu, Tam Công chúa dị ứng chưa lành, mau đỡ công chúa xuống chữa trị!”

“Dạ!”

Có thị nữ lập tức tiến lên, cố hết sức đỡ Mộ Dung Nguyên Họa đang lăn lộn trên mặt đất dậy, thấy vậy Cố ma ma cũng nhanh chóng tiến lên, kéo áo choàng bao bọc thân thể xiêm y rách nát, da thịt lõα ɭồ của nàng ta lại!

Mộ Dung Nguyên Họa vốn muốn triển lộ dung mạo xinh đẹp, lại không ngờ rơi vào hoàn cảnh chật vật tồi tệ như thế! Dung Thiển cười nhạt, chỉ cảm thán thủ đoạn của Huyền Dạ Tuyết quá tàn nhẫn, không hề nương tay lưu tình chút nào.

Nàng chậm rãi nhếch môi, lại nghiền ngẫm ngồi xuống, nếu yến hội đã bắt đầu, thì bất kể vai chính có còn ở đây hay không, vẫn phải tiếp tục.

Dung Thiển mím môi uống rượu, vô cùng hứng thú khi nghe những lời nghị luận khinh bỉ tràn vào trong tai, trong đó âm thanh chát chúa nhất tất nhiên là thuộc về thị thϊếp Quách Phù của Tị Thân Vương, giọng điệu hết sức chua ngoa và câu từ thô tục, lập tức xông ra không cần phải cố kỵ gì!

“Ôi, thật là thứ không biết xấu hổ! Còn là Công chúa sao, căn bản ngay cả gà cũng không bằng! Không ngờ có thể trước mặt mọi người phanh ngực lộ nhũ, quả thực nên gϊếŧ chết ngàn lần!”

“À, Nguyên Họa Công chúa như vậy thì nên gϊếŧ chết ngàn lần, vậy hành động của Quách Phù ngươi chẳng phải là nên ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử hay sao?!”

Giọng nói vừa trêu đùa vừa sắc bén, Tị Thân vương phi An Cảnh Lan buông lời nhẹ nhàng, sau đó trước mặt mọi người chậm rãi đứng lên, thân mình hơi cúi xuống hành lễ, mở miệng nói với Dung Hối: “Thánh thượng, đệ muội có việc muốn bẩm tấu.”