Chương 50: Ghê tởm đến cực điểm

Quách Phù đi về phía đám đông, rất nhanh đã hòa mình vào đó, trở thành tiêu điểm của yến hội.

Con nối dõi là chuyện hết sức trọng đại, hơn nữa Dung Tị còn là mới làm cha lần đầu, cho nên trạng thái phấn khởi tự nhiên bộc lộ ra ngoài gặp ai cũng chia sẻ niềm vui này.

Quách Phù thì là lần đầu tiên được người ta chú ý như vậy, loại cảm giác được nâng lên tận trời này khiến cho lòng tham hư vinh của nàng ta đạt được thỏa mãn cực lớn, vì thế trong nụ cười tươi tắn của nàng ta, càng có thêm sự ngoan ngoãn dịu dàng hết sức nhu mì hiền thục.

“Tị Thân vương thật là có phúc, nữ quyến xinh đẹp như hoa, quả thật là khiến người ta hâm mộ!” Thỉnh thoảng lại có một số triều thần đến chúc tụng và khen ngợi, Dung Tị hết sức vui sướиɠ lại càng phấn khích hơn, cái bụng to béo run run liên hồi, giống như một quả bóng cao su chứa đầy nước.

Quách Phù che mặt thẹn thùng, đoan trang dịu dàng đứng bên cạnh Dung Tị, thân phận nghiễm nhiên như là nữ chủ nhân, chính thê đích phi vậy!

Trong khi đó, Tam Vương phi An Cảnh Lan sắc mặt âm u, trong mắt dường như có gì đó hiện lên, nhưng lại làm như không có việc gì, chỉ tiến lên nói chuyện cùng với các nữ quyến khác, thái độ không hề tỏ vẻ giận dữ hay bực tức gì!

“Thánh thượng đến ...”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Chúng ái khanh bình thân, hôm nay xem như gia yến, không cần đa lễ.”

Đại boss luôn thích là người cuối cùng lên sân khấu, bây giờ rõ ràng những lời này rất phù hợp với Dung Hối còn gì!

Dung Thiển mỉm cười bước lên, thấy các nhân vật lớn đều đã tới, liền đưa tay mời mọi người vào chỗ, nhưng vừa định mở miệng thì đã thấy Dung Hối nhìn khắp nơi một lần, rồi nghi hoặc hỏi: “A? Sao còn chưa thấy Tam công chúa? Hôm nay nàng ấy là quan trọng nhất, tiếp phong yến này sao có thể thiếu nàng được?”

Mộ Dung Nguyên Họa chậm chạp không tới, điều này quả là có chút không hợp lý. Cố ma ma là ma ma cận thân của nàng ta nghe vậy, lập tức khom lưng, khuôn mặt tươi cười trả lời: “Hồi bẩm Thánh thượng, Công chúa nhà ta đang chuẩn bị, xin thánh thượng cứ khai yến, không cần chờ Công chúa.”

“A? Chuẩn bị? Chuẩn bị gì?” Nghe Cố ma ma nói xong, Dung Hối có chút tò mò.

Cố ma ma hết sức nịnh nọt, lập tức hành lễ, cười vui mở miệng, trong lời nói hơi có khoe khoang: “Thánh thượng, Công chúa chúng ta vừa mới tới quý quốc, được chăm sóc chu đáo, trong lòng cảm động, không có gì báo đáp, liền nhân dịp hôm nay ngày tốt tổ chức yến tiệc, dự định hiến nghệ một phen, cũng xem như là bày tỏ tấm lòng cảm kích của Công chúa, mong Thánh thượng không chê bai!”

“Hiến nghệ sao? Tốt lắm, tốt lắm! Từ lâu đã nghe danh Ngạo Vân Tam Công chúa cầm nghệ vô song, trẫm đã sớm muốn được nghe một lần nhưng lại sợ mình đường đột, hôm nay Tam Công chúa chủ động biểu diễn, trẫm sao lại chê bai được? Cầu còn không được, cầu còn không được.”

Hắn mở miệng tán tụng một hồi, khuôn mặt lộ ra vui mừng. Sau đó mọi người đều đặt Mộ Dung Nguyên Họa sang một bên, có rượu thì uống rượu, có thịt thì ăn thịt, hết sức vui vẻ nghe ca vũ thăng bình.

“Hoàng đế ca ca, yến hội hôm nay thiếu vai chính là không ổn, hơn nữa lại còn đang ở trong phủ của ta, hay là để ta đi xem một chút……”

Dung Thiển cố ý hạ giọng ra vẻ quan tâm. Dung Hối nghe vậy cũng không hề có ý kiến gì khác, chỉ chăm chú vào ca vũ, khuôn mặt tùy tiện gật đầu.

“Được.” Dung Thiển xoay người cáo lui, biến mất khỏi đám đông. Vừa thấy Dung Thiển đi, Cố ma ma lập tức có vẻ khẩn trương, nhưng lại e ngại hoàn cảnh bây giờ, cho nên chỉ có thể kiềm chế bản thân hai tay nắm chặt lại.

Nguyên Họa Công chúa chậm chạp chưa xuất hiện, theo lý thuyết Dung Thiển muốn tìm cũng phải đến Phù Dung Các của nàng ta. Nhưng nàng lại đi theo phương hướng ngược lại, treo một nụ cười nhẹ trên môi, Dung Thiển cất bước đi về một nơi khác...

Thấm Tuyết Viên,

Một thân bạch y, trắng như tuyết không nhiễm một hạt bụi trần, Huyền Dạ Tuyết nằm yên trong phòng, nghỉ ngơi khép mắt.

Lò hương bốc lên vài sợi khói mùi thảo dược lượn lờ, có một chút cảm giác mông lung, Mộ Dung Nguyên Họa đứng từ xa xa bên ngoài, đã thấy dung nhan tuấn mỹ như ngọc thạch điêu khắc, da thịt trắng muốt mịn màng như tuyết, đôi mắt nhắm lại, thần sắc an tường, sống mũi cao thẳng, chi lan ngọc thụ, cánh môi quyến rũ trơn bóng như hoa anh đào nở rộ, khoé môi dường như còn treo một nụ cười như có như không, trông an tĩnh và ưu nhã, như miếng ngọc không tì vết!

Mỹ nam như thế này quả thật là không chê vào đâu được! Mộ Dung Nguyên Họa nàng ta cả đời này đã hưởng thụ rất nhiều nam nhân, nhưng cũng chưa bao giờ gặp được người khiến nàng ta si mê như vậy, tim đập thình thịch trong l*иg ngực! Cho nên, nàng ta nhất định phải có được hắn, nhất định phải được!

Hôm nay vốn là yến hội đón gió tẩy trần cho nàng ta, chắc chắn người đông hỗn loạn, cho nên nàng ta muốn thừa dịp này chạy tới đây, lấy việc chuẩn bị hiến nghệ làm cái cớ qua mặt mọi người, mục đích chính là vì bắt Huyền Dạ Tuyết phải thần phục, từ đây quỳ gối dưới váy nàng ta!

Nam nhân mà Mộ Dung Nguyên Họa nàng ta đã chú ý, chưa bao giờ không chiếm được, vì thế hôm nay cũng sẽ không ngoại lệ! Kết quả là mang theo khuôn mặt tươi cười, thiên kiều bá mị, Mộ Dung Nguyên Họa đẩy cửa phòng ra, nhấc chân đi vào, tiếng cười thanh tao dịu dàng: “Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Huyền công tử vì sao lại chậm chạp không tới...?”

Nghe thấy có người đến, Huyền Dạ Tuyết hơi mở mắt, lông mi dày che lấp con ngươi trong trẻo, chậm rãi hé ra.

“Sức khỏe của ta không tốt, cho nên không muốn đi ra ngoài.” Hắn đứng dậy, chậm rãi ngồi yên, không tỏ vẻ gì đặc biệt, Huyền Dạ Tuyết nhìn chăm chú vào nàng ta, đôi mắt thâm thúy đen như mực.

“Vậy sao, nhưng nếu ở một mình không phải rất cô đơn à? Huyền công tử, hay là để ta đến ở cùng với ngươi.” Nàng ta tự mình quyết định, đi thẳng tới chỗ bên cạnh Huyền Dạ Tuyết, nhưng lại “không cẩn thận”, bước chân vấp một cái, thân thể không đứng vững, liền cả người nghiêng về phía trước.

Ngã vào người Huyền Dạ Tuyết, váy áo mong manh, chính diện đưa đẩy ra phía trước là hai bầu ngực tươi đẹp như tuyết trắng, được phô bày hết sức sinh động, rất dễ khiến người ta muốn chạm vào!

“Ôi chao, Huyền công tử……” Mộ Dung Nguyên Hoạ như muốn ôm sát lấy Huyền Dạ Tuyết, nàng ta giọng nói nhẹ nhàng, liếc mắt đưa tình, vẻ mặt thẹn thùng không thôi.

“Huyền công tử, ngươi có lạnh không……” Hơi thở nàng ta nóng rực phun lên trên người đối phương, mang theo tư vị mê hoặc và khıêυ khí©h.

Nàng ta lại duỗi tay vỗ lên bàn tay trắng mịn như tuyết lộ ra ngoài của hắn, nâng khuôn mặt lên, sóng mắt mơ màng, Mộ Dung Nguyên Họa gần như sắp đè lên trên người Huyền Dạ Tuyết, tim đập gia tốc, gương mặt cũng ửng đỏ lên.

“Huyền công tử, từ lần trước gặp chàng, trong lòng Nguyên Họa nhớ mãi không quên, phong thái của công tử, đã ghi dấu ấn vào tâm trí ta, Nguyên Họa bất kể làm như thế nào, cũng không thể xua tan đi được...”

“Huyền công tử, không, Dạ Tuyết, ta có thể dựa vào chàng như vậy mãi không? Lắng nghe tiếng tim chàng đập, cảm nhận được chàng……”

Nàng ta lại duỗi tay ra, chậm rãi xoa bàn tay đối phương, thuận thế cầm tay hắn áp lên mặt mình, sau đó liền đưa bờ môi ra, nhắm mắt lại, chủ động dâng hiến!

Nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, chỉ cần có sắc đẹp trước mặt, chắc chắn sẽ không thờ ơ! Cho nên Mộ Dung Nguyên Họa tin tưởng cho dù là tuấn mỹ tuyệt luân như Huyền Dạ Tuyết, cũng sẽ không ngoại lệ!

Nhào vào l*иg ngực, dịu dàng như nước, mấy chiêu này, Mộ Dung Nguyên Họa sử dụng trên bất cứ nam nhân nào trước đây cũng đều hiệu quả! Cho nên lúc này, nàng ta tuyệt đối tin tưởng với bản thân mình!

Môi đỏ rực lửa, chờ đợi một nụ hôn, nhưng trên môi lại chậm chạp không thấy động tĩnh gì. Kết quả là ngay khi Mộ Dung Nguyên Họa trong lòng sinh ra kinh ngạc thì giọng nói của Dung Thiển đã vang lên bên ngoài, mang theo chút châm biếm trêu chọc, còn cả nghiền ngẫm nữa!

“A, Công chúa chuẩn bị như thế nào rồi, sao lại chuẩn bị đến chỗ của Dạ Tuyết vậy? Chà chà, còn tư thái như thế… nếu ai không biết, còn tưởng rằng Công chúa đây là đang dùng nhan sắc mê hoặc Dạ Tuyết đấy?”

Ôi!

Chuyện tốt bị quấy rối, hơn nữa còn là bị Dung Thiển cắt ngang, dưới sự kinh hãi, Mộ Dung Nguyên Họa mau chóng đứng lên, chỉnh lại xiêm y, sau đó tràn đầy xấu hổ hoảng sợ nói: “Thế, Thế tử, sao ngươi lại tới đây? Ta, ta, à chuyện là thế này, hôm trước ta bị dị ứng, làn da ngứa ngáy vô cùng, nghe người ta nói Huyền công tử trong phủ y thuật vô song, cho nên liền đến đây gặp mặt, hy vọng có thể tìm được phương pháp chữa trị. Vừa rồi, là Huyền công tử tự mình thăm khám cho ta.”

Với thái độ vội vội vàng vàng giải thích này, Mộ Dung Nguyên Họa cũng không che dấu được xấu hổ. Dung Thiển nghe vậy, chỉ gật gật đầu, trêu đùa, cố tình kéo dài âm cuối: “A… thăm khám…?”

“Khụ khụ, đúng vậy đúng vậy, chính là thăm khám. Thế tử, ta bây giờ cũng đã ổn định, lát nữa còn định hiến nghệ, ta cũng nên cáo lui trước.”

Nàng ta khom người hành lễ, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường. Nhìn theo thân ảnh hốt hoảng của Mộ Dung Nguyên Họa kia, Dung Thiển xoay người, mỉm cười nói với Huyền Dạ Tuyết bên cạnh: “Ngươi không sao chứ?”

“Nếu Thế tử đến muộn một chút, Dạ Tuyết chỉ sợ mình không kiềm chế được…” Hắn nhàn nhạt lên tiếng, tuấn mỹ ưu nhã, ngồi yên an tĩnh, tựa như một bức họa, Huyền Dạ Tuyết chính là người trong bức họa đó bước ra, vô cùng tươi đẹp, nhưng lại xa xôi không thể với tới.

“Khụ khụ, hôm nay vương phủ thiết yến, nếu vừa rồi ngươi làm nàng ta huyết bắn đương trường, thì chỉ sợ là không hay lắm đâu…?”

“Cho nên Thế tử người liền đứng ở ngoài cửa xem trò vui, chờ tới lúc thích hợp mới lên tiếng ngăn cản?”

Giọng nói dường như có điều bất mãn, hắn nhướng mày liếc Dung Thiển một cái, khuôn mặt hơi giận tái đi, đôi mắt u trầm một mảnh.

“Ôi, ngươi đừng nói như vậy, công chúa tốt xấu gì cũng là tuyệt thế bảo vật, sắc đẹp như thế ở trước mặt, ta không tiện quấy rầy…”

Giải thích hết sức gượng ép, rõ ràng chính là bộ dạng không có hảo tâm. Nghe vậy, Huyền Dạ Tuyết sắc mặt âm u, giơ tay nhìn nhìn bàn tay mình, lời nói sâu kín, lạnh băng: “Đúng vậy, Thế tử nếu cứ tiếp tục không lên tiếng, Dạ Tuyết vừa rồi nhất định không tha cho nàng ta.”

“Ha ha, đừng mà, công chúa người ta lát nữa còn phải lên đài hiến nghệ đấy, nếu Dạ Tuyết ngươi thật sự ra tay tàn nhẫn, chỉ sợ…” Nàng khẽ cười, ý tứ sâu xa, mang theo tràn đầy luyến tiếc.

Thấy vậy, Huyền Dạ Tuyết cũng cười cười, tròng mắt tươi đẹp của hắn xẹt qua một chút nguy hiểm và lạnh lẽo, Hắn chậm rãi phun ra một câu: “Lên đài hiến nghệ sao…”