Tiêu Dư Sơ quay mặt lại, đối diện với nơi phát ra âm thanh kia, chỉ thấy hắn im lặng trầm ngâm, nhìn Quách Phù một thân váy lụa châu thoa sặc sỡ, toàn thân rực rỡ lấp lánh, vô cùng quý khí.
“Dư Sơ ca…” Nàng ta lông mi như cánh bướm, rủ xuống che khuất thần sắc trong mắt, lại nâng tay lên, cầm khăn lụa, trên cổ tay còn có thuý ngọc leng keng, phong thái hết sức hoa lệ!
“Dư Sơ ca, ngươi… Gần đây có tốt không?Âm thanh nàng ta vẫn dịu dàng như nước, lại còn có vẻ ngoan ngoãn khả ái hơn so với lúc trước. Nhưng có một cảm giác đặc biệt rõ ràng, Tiêu Dư Sơ rất nhạy cảm, đương nhiên là biết phía sau sự dịu dàng kia chính là tràn đầy kiêu ngạo và đắc ý.
“Cũng tốt…”
Đột nhiên hắn cũng không biết nên nói gì, rõ ràng là cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã mười mấy năm, nhưng bây giờ chỉ mới cách xa vài tháng, thì cảm giác giữa hắn và nàng ta đã trở nên... vô cùng xa lạ đến mức không thể diễn tả được.
“Nàng… sống thế nào?”
Tuy là nói không nên lời, cũng không chính diện đối mặt nhìn Quách Phù nhưng không hiểu sao Tiêu Dư Sơ vẫn cảm thấy yết hầu mình khô khốc.
“Ta? Ta sống rất tốt, Vương gia đối xử với ta không tệ, hơn nữa ta cũng đã có …” Lời kế tiếp nàng ta không nói thêm nữa, dường như không muốn kí©h thí©ɧ Tiêu Dư Sơ, chỉ nhẹ nhàng vuốt bụng, vẻ mặt đầy tự hào, nàng ta mặt một thân váy lụa hoa, ngón tay kia lại mang đầy nhẫn mã não.
“Như vậy thì tốt……”
Áp lực trong không khí đã đến mức gần như đóng băng, cảm giác yên lặng khiến người ta hít thở cũng khó khăn. Cảm thấy không còn lời gì để nói nữa, Tiêu Dư Sơ chỉ hơi gật đầu, vẻ mặt muốn bỏ đi.
“Dư Sơ ca... chẳng lẽ ngươi lại không muốn gặp ta nữa sao?” Vừa thấy đối phương muốn đi, Quách Phù vội vàng mở miệng.
Nàng ta lập tức bước lên, biểu hiện tràn đầy bi thương, nhìn Tiêu Dư Sơ, lại dường như có rất nhiều điều muốn nói, vẻ mặt ra chiều uất ức, “Dư Sơ ca, ngươi còn đang trách ta sao... Thực ra nếu ngươi không làm việc đó với Dung Thiển thì...”
“Đủ rồi. Ta có làm chuyện cẩu thả gì với Dung Thiển hay không, ta nghĩ Phù muội ngươi là rõ ràng nhất. Phù muội, ta không trách ngươi theo đuổi mộng tưởng của mình, nhưng xin ngươi đừng nói những lời ảnh hưởng đến người khác như vậy!”
Quách Phù muốn tiếp cận Tiêu Dư Sơ, nhưng lại không muốn hạ mình, cho nên nàng ta muốn biểu hiện sự uất ức của bản thân, hy vọng đạt được một tư thái cao hơn hắn!
Thị phi đúng sai, chân tướng thế nào, Tiêu Dư Sơ không phải tên ngốc, tự hắn có thể phán đoán ra! Hắn không trách Quách Phù ruồng bỏ hôn sự của hắn và nàng ta, một mình bước tiếp, nhưng hắn trách nàng ta rõ ràng bản thân mình không đúng, lại còn muốn đổ tội lỗi lên người kẻ khác, nhằm che giấu tâm tư của mình!
Nàng muốn leo lên đầu cành, có thể! Nhưng xin đừng sỉ nhục người khác! Đặc biệt là người nàng ta sỉ nhục... là hắn, và… Dung Thiển!
Phải, Dung Thiển đương nhiên không tốt đẹp gì, nhưng không biết vì sao, chỉ cần Quách Phù vừa sỉ nhục Dung Thiển, thì trong lòng hắn liền giống như là có gì đó không thoải mái! Vô cùng không thoải mái!
Dung Thiển không phải là người như vậy, căn bản là hắn không khốn kiếp như những gì Quách Phù đã nói! Cho nên Tiêu Dư Sơ không muốn nghe, một chữ cũng không muốn!
“Thực xin lỗi, Dư Sơ ca, thực xin lỗi……” Quen biết mười mấy năm, còn chưa bao giờ thấy Tiêu Dư Sơ có thái độ cứng rắn với mình như vậy, Quách Phù cũng khá ngạc nhiên, vội vàng xin lỗi, thái độ hết sức thành khẩn.
“Dư Sơ ca, thực xin lỗi, là ta không tốt, ngươi đừng giận. Ta chỉ là, chỉ là……” Nói đến đây nàng giả vờ đáng thương, lã chã chực khóc, vẻ mặt uất ức vô tội nhìn Tiêu Dư Sơ.
“Dư Sơ ca, ta bây giờ có thai, không thể quá mức kích động, ngươi đừng tức giận với ta được không? Hôm nay… Ta tìm ngươi kỳ thật là có chuyện khác…”
“Chuyện gì.” Tiêu Dư Sơ cho dù tức giận, nhưng hắn hào hoa phong nhã, ôn hoà tuấn khí, rốt cuộc cũng là người có tu dưỡng, có nội hàm, vì bận tâm thai nhi trong bụng nàng ta, hắn cũng cố gắng cân bằng ổn định sắc mặt.
“Dư Sơ ca, ta nghe nói ngươi bây giờ là chấp sự trướng mục của Dung Thân Vương phủ, tổng quản tài vụ của Dung Thân Vương đúng không?”
“Phải, thì sao?” Không rõ Quách Phù vì sao đột nhiên đề cập đến việc này, Tiêu Dư Sơ có hơi kinh ngạc, cao giọng hỏi lại.
“Không, không có gì.” Nàng ta mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt ý tứ sâu sắc, lại nhìn nhìn Tiêu Dư Sơ, vừa chậm rãi vuốt ve bụng mình vừa nhẹ nhàng xoay chuyển câu chuyện.
“Dư Sơ ca, ngươi cũng biết, Tam vương gia từ khi đại hôn đến nay vẫn luôn không có con nối dõi, nếu bây giờ ta có thể thuận lợi sinh hạ con trai, vậy tương lai ta... Dư Sơ ca, ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm mà ta dành cho ngươi, tin là ngươi cũng biết, ta thích ngươi, muốn.. trọn đời trọn kiếp ở bên cạnh ngươi, chỉ là ta không có cách nào khác, bởi vì nếu không có vinh hoa phú quý, hai người chúng ta thật sự không thể đứng vững trên thế gian này được.”
“Dư Sơ ca, chờ sau khi ta sinh hạ hài tử, Vương gia nhất định sẽ ưu đãi ta, lúc đó, ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa! Về phần ngươi, hiện giờ quản lý sổ sách cho Dung Thiển, bọn họ tài phú ngập trời, cho dù lấy đi một ít cũng không sao, thậm chí nếu ngươi làm tốt, thần không biết, quỷ không hay, thì về sau… Dư Sơ ca, ta thích ngươi, muốn ở bên ngươi, ta biết ngươi cũng thích ta! Cứ như vậy, chúng ta cùng nhau nỗ lực, chờ tương lai ...”
“Chúng ta? Tương lai? Quách Phù, ý của ngươi, là muốn ta tham ô tiền tài của Vương phủ cho ngươi, sau đó lại cam tâm tình nguyện làm nam sủng cho ngươi sao? A, ha ha!”
Tiêu Dư Sơ sắc mặt có hơi tái nhợt, gần như không dám tin. Hắn thừa nhận có lẽ Quách Phù rất tàn nhẫn, nhưng không ngờ rằng một ngày nào đó nàng ta lại có thể độc ác đến như thế... có thể nói là tâm địa rắn rết, cầm thú cũng không bằng!
“Dư Sơ ca, ngươi nghe ta nói, ta cũng là vì tốt cho hai chúng...”
“Đủ rồi! Đừng nói chúng ta! Sẽ không có chúng ta! Quách Phù ngươi nghe đây, ta sẽ không ngăn cản ngươi đi làm thị thϊếp cho Dung Tị, nhưng ta hy vọng ngươi một khi đã lựa chọn thì sẽ không hối hận! Ngươi bảo ta tham ô tiền của Vương phủ, là không thể nào! Ta sẽ không vì ngươi mà động vào một phân tiền của Dung Thiển, càng sẽ không làm nam sủng cho ngươi, bởi vì ngươi rõ ràng là đang sỉ nhục ta!”
Tiêu Dư Sơ chưa bao giờ phát ra âm thanh lớn như vậy, tuy rằng đã đè thấp giọng, nhưng Quách Phù vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương tỏa ra từ người hắn!
Từ trước đến nay đều là nàng ta nói cái gì thì Tiêu Dư Sơ sẽ làm cái đó, nhưng hôm nay khi đề cập đến Dung Thiển, có một điều gì đó giống như hắn đang âm thầm che chở? Vì sao chứ?!
“Ta sỉ nhục ngươi? Ta so được với Dung Thiển hay sao?! Ngươi đối Dung Thiển còn có thể nhẫn nại, làm trâu làm ngựa cho hắn, vì sao đổi lại là ta thì không thể lấy! Chẳng lẽ… Ngươi thật sự yêu thích Dung Thiển, đã làm chuyện hoang đường với hắn rồi sao!”
Nàng ta thẹn quá thành giận, có chút không nhịn được! Hiện giờ Quách Phù nàng ta là cao cao tại thượng, muốn cái gì thì được cái đó, chưa bao giờ nghĩ tới người nam nhân mình tín nhiệm nhất lại vì một người nam nhân khác mà cự tuyệt mình...cho nên trong lúc nhất thời, miệng lưỡi trở nên ác độc, thần sắc cũng dữ tợn hơn!
“Dư Sơ ca, đừng quên, ngươi đã từng hứa với cha ta, suốt đời này đều sẽ chăm sóc cho ta! Nhưng mà bây giờ, thái độ ngươi như vậy là chăm sóc ta sao?! Ta nói cho ngươi biết, ngươi không có con đường thứ hai có thể đi, cho nên tự ngươi suy nghĩ cho rõ đấy!”
Ống tay áo vung lên, nàng ta cũng không muốn dây dưa thêm nữa, nhấc chân đi ra khỏi chỗ tối, vẻ mặt hạnh phúc, tươi cười đi về phía Dung Tị.
Tiêu Dư Sơ lẳng lặng đứng thẳng ở phía sau, bên tai còn vang vọng thanh âm vừa rồi của nàng ta, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Dung Thiển, không biết vì sao, trong lúc nhất thời hắn cảm nhận được một sự ấm áp phức tạp…