Yết hầu Tiêu Dư Sơ không tự giác được lại giật giật mấy cái, ngay cả thân thể cũng cảm thấy giật mình, không chịu khống chế của đại não. Hắn không dám nhìn thẳng vào Dung Thiển, chỉ là cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, Tiêu Dư Sơ theo bản năng rũ mắt, thân thể nghiêng về một phía khác
“Ta nghe nói bây giờ Quách Phù sinh hoạt ở Tị Thân Vương phủ rất tốt. Tam ca của ta tuy rằng đã thành thân được mấy năm, nhưng dưới gối vẫn không con, cho nên bây giờ nếu nàng ta có thể mang thai, thì không chừng Tam ca của ta một khi vui vẻ sẽ phong nàng ta làm Trắc phi... đến lúc đó, nàng ta muốn vinh hoa phú quý, địa vị quyền thế gì thì cũng coi như là có đủ…”
Dung Thiển chỉ cười khẽ nói nhỏ, không hề chú ý đến những biểu hiện khác của hắn. Nhưng nghe vậy, Tiêu Dư Sơ lại mím chặt môi, vẻ mặt cam chịu không nói lời nào.
“Thánh thượng đã hạ lệnh cho ta, mấy ngày nữa sẽ tổ chức yến hội trong phủ. Mục đích là vì đón gió tẩy trần cho Ngạo Vân Quốc Nguyên Họa Công chúa, tin rằng đến lúc đó các thân vương cũng sẽ đến dự, Phù muội của ngươi bây giờ được sủng ái như vậy, chắc chắn là lúc đó cũng sẽ được mang đến đây. Chỉ cần hôm đó ngươi đi theo bên cạnh ta, thì cũng có thể thấy mặt cố nhân một chút. ”
Dung Thiển chỉ mỉm cười không có ý gì khác, cũng không chế nhạo hay trào phúng hắn. Tiêu Dư Sơ nhìn Dung Thiển, há miệng muốn nói lại thôi, mấy phen muốn nói mà không nói nên lời, cuối cùng không phát ra một chữ, yên lặng chịu đựng.
-------
Ba ngày sau, Dung Thân Vương phủ giăng đèn kết hoa, hỉ khí dương dương, vì chúc mừng Ngạo Vân Tam Công chúa đến Thiên Tử Quốc, trong phủ trên dưới vui mừng, náo nhiệt hết sức.
Làm quản trướng chấp sự của Dung Thân Vương phủ, phụ trách chi tài vụ, Tiêu Dư Sơ đương nhiên phải đích thân chịu trách nhiệm xem xét các việc quan trọng, tự mình đối chiếu mỗi một hạng mục không dám qua loa.
Hôm nay là Thánh thượng thiết đãi yến tiệc, tuy rằng địa điểm không phải ở hoàng cung, nhưng mức độ long trọng thì không hề giảm sút.
Lúc đầu Tiêu Dư Sơ cũng không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng từ sau khi tiếp nhận trướng mục của phủ Dung Thân Vương thì hắn đã dần dần cảm nhận được những năm gần đây quốc khố đang càng ngày càng cạn kiệt, chi tiêu phải tiết giảm, trong khi đó phủ Dung Thân Vương thì vẫn là phú khả địch quốc, vô cùng giàu có, cho nên là…
Nhưng mà Thế tử này bị đương kim Thánh thượng theo dõi một cách chặt chẽ thì đã đành, nhưng không biết sau lưng còn có bao nhiêu người dòm ngó...
Đột nhiên, Tiêu Dư Sơ có chút thương hại cho Dung Thiển, nghĩ đến hắn bất quá chỉ mới mười lăm niên hoa, phải giữ gìn một ra gia sản lớn như thế… quả thật là không hề dễ dàng.
Dung Thân Vương phủ gió êm sóng lặng, trên dưới nhất phái ngay ngắn trật tự, đương nhiên là phải kể đến công lao của Tô công công.
Nhưng bây giờ Tô công công đã rời khỏi phủ gần hai tháng, chỉ có một mình Dung Thiển thu xếp mọi việc! Cho nên không thể không nói...Dung Thiển này thật ra cũng là một người rất có năng lực.
Lúc trước hắn không hề biết những việc này, chỉ cho rằng Thế tử chỉ biết chọc cười cho thiên hạ, làm xằng làm bậy nhưng mà bây giờ, khi từng bước từng bước thâm nhập vào, thì hắn dần dần cảm thấy sự tình không hề đơn giản như trước kia mình vẫn nghĩ!
Dung Thiển tuy đoạn tụ, thích nam giới, chính là từ đầu tới cuối, chưa bao giờ miễn cưỡng hắn! Chỉ có mấy ngày hôm trước, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy Dung Thiển và tiểu hoàng tử Mộ Dung kia hôn nhau ở bên bờ hồ, thì không hề có chuyện gì khác thường.
Dung Thiển cũng không khốn kiếp như trước kia hẳn vẫn nghĩ, chỉ là không hiểu sao…… chỉ cần nhớ tới đôi môi hôm đó đỏ mọng trơn bóng, yêu kiều trước mắt kia, thì Tiêu Dư Sơ lập tức cảm thấy trong lòng hết sức khác thường, nhưng lại không nói rõ được đó là cảm giác gì…
Trong phủ đã đến rất đông khách khứa, không ít hơn so với yến tiệc tổ chức trong cung là bao. Thánh thượng luôn là người cuối cùng lên sân khấu, nhưng trước mắt đã đến cũng bao gồm Nhị Vương gia Dung Thương, và Tam Vương gia Dung Tị.
“A, Nhị ca, Tam ca, hôm nay đại giá quang lâm, bồng tất sinh huy nha!” Vừa thấy có khách tới, Dung Thiển tươi cười bước lên đón tiếp, vô cùng lễ độ.
“Nếu chỗ của Thiển đệ mà cũng gọi là bồng tất... thì chỗ của ta chẳng phải chỉ là cái lều cỏ hay sao?” Vừa mở miệng đã không lưu tình chính là Nhị Vương gia Dung Thương, hắn có một khuôn mặt tái nhợt và lạnh lẽo.
“Ha ha, Nhị ca ca sao lại nói như vậy? Có ai mà không biết Thương Thân Vương phủ giàu có đến mức nào? Ngươi thật quá khiêm tốn.”
Dung Thiển cong môi tươi cười, không chấp nhặt với đối phương. Thấy vậy Dung Thương chỉ nhìn chăm chú trong chốc lát, cũng không nói thêm nữa mà tự mình đi tìm chỗ ngồi.
“A, Thiển đệ, Nhị ca hắn từ trước đến nay như vậy, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Dung Tị đứng bên cạnh giảng hòa, cái bụng tròn trĩnh hơi hơi hếch lên, cả người tai to mặt lớn có vẻ hơi thô kệch.
Tục ngữ nói rồng sinh chín con, cũng có đứa khác biệt. Nhưng tên Dung Tị này, không khỏi khác biệt quá lớn so với những người khác.
Thánh thượng Dung Hối, anh tuấn oai phong, tuy không phải là xuất chúng nhất, nhưng dù sao cũng coi như một mỹ nam.
Nhị vương gia Dung Thương, tuy rằng khuôn mặt có hơi tái nhợt và lạnh lùng nhưng cũng không thể nói là không đẹp, tuy rằng quanh năm sức khỏe không tốt, nhưng một đôi phượng nhãn quyến rũ bắt mắt, cực kỳ có thần.
Nhưng còn Tam vương gia này, cao lớn vạm vỡ, lực lưỡng thô tráng, không hề có một chút gì gọi là tuấn mỹ, nếu không phải dựa vào một thân cẩm y hoa phục phụ trợ, cả người đều là châu ngọc, chỉ sợ hắn đứng ở một chỗ trên phố phường thì cũng không hề khác biệt gì so với mấy tên đồ tể.
“Không đâu, đều là huynh đệ trong nhà, có gì mà phải suy nghĩ chứ. Tam ca hôm nay có vẻ tâm tình không tệ, sao vậy, có dẫn thêm người nào đến à?” Dung Thiển mỉm cười trả lời, nói lảng sang chuyện khác.
Dung Tị nghe vậy trên mặt có chút khó chịu, giọng điệu không vui, phất tay nói; “Đừng nói nữa, ta vốn chỉ muốn mang Phù nhi tới, nhưng con cọp cái kia lại cố tình om sòm muốn đi theo, không có cách nào khác, ta đành phải mang cả hai đến.”
Con cọp cái Dung Tị nhắc tới, là chỉ chính phi của hắn, An Cảnh Lan. An Cảnh Lan, nghe nói đã vào phủ ba năm, vô cùng hung dữ lại còn rất đố kỵ, ngày ngày đêm đêm đều quản lý Dung Tị một cách chặt chẽ.
Theo hồi báo, Quách Phù từ sau khi vào Tị Thân Vương phủ, làm người rất ngoan ngoãn, vẫn luôn được sủng ái vô cùng. Hôm nay An Cảnh Lan xuất mã, có lẽ là đã cảm được nguy cơ.
“Mang theo bên người như vậy, lại sủng ái trong lòng bàn tay... chẳng lẽ Tam ca đã có tin vui rồi à?”
Thực ra nàng chỉ định trêu ghẹo, cho nên mới tùy ý nói bừa, không ngờ Dung Tị thực sự có hơi đắc ý, thật sự đáp lại rằng: “Ha ha, đúng là có chuyện tốt. Phù nhi nàng đã mang thai rồi…!”
“A, vậy sao...”
Hoàng thất Thiên Tử Quốc vốn dĩ ít người, cho đến bây giờ con nối dõi đều là nhất mạch đơn truyền. Từ sau khi Thánh thượng Dung Hối đại hôn thì dưới gối cũng chỉ có một Hoàng Phi sinh được con trai.
Nhị vương gia Dung Thương cũng coi như là có chút tranh đua đã có được hai nhi tử.
Tam vương gia Dung Tị ba năm trước đại hôn, nhưng đến bây giờ cho dù là chính phi hay tiểu thϊếp thì ai nấy cũng đều không có động tĩnh gì, bây giờ Quách Phù đột nhiên mang thai, có thể thấy được là tin vui lớn đến mức nào? Quả thực là may mắn về nhà!
Dung Thiển giương mắt ý tứ sâu sắc nhìn Tiêu Dư Sơ, rồi dẫn mọi người về chỗ ngồi. Tiêu Dư Sơ đứng trong một góc tối, chỉ cúi đầu, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó, thì đột nhiên có một âm thanh quen thuộc vang lên, còn mang theo mấy phần kiêu ngạo và đắc ý, “Đã lâu không gặp, Dư Sơ ca…”