Chương 47: Trong lòng xao động

“Dung Thiển, ngươi làm gì vậy! Tên ẻo lả đáng chết này, ban ngày ban mặt, dám cưỡng hôn bá thượng, đồi phong bại tục! Quả thực là điên rồ, không bằng cầm thú!”

Ngọc Hàm vừa mới đến nơi, chưa biết rõ tình hình, đã vội vàng tiến lên, không phân biệt xanh đỏ đen trắng đã lập tức thoá mạ, cả người đều toát ra sự tức giận không thôi và kích động vô cùng!

“Tên ẻo lả đáng chết, sao ngươi có thể làm như vậy! Cho dù ngươi có muốn nam nhân thì cũng không thể xuống tay với một hài tử như vậy! Hơn nữa còn là trước mặt bàn dân thiên hạ! Chẳng lẽ người không biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ hay sao?!”

Ngọc Hàm cất cao giọng lên án, giận đến mức choáng váng đầu, hắn nện từng bước một lên trước, chỉ tay vào thẳng mặt Dung Thiển, rõ ràng là hưng sư vấn tội!

“Tên ẻo lả đáng chết, sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy? Mới mấy ngày trước người đã nhúng chàm Tiêu Dư Sơ, bây giờ lại gây tai họa cho một hài tử! Thử hỏi làm sao mà ngươi có thể xuống tay được vậy? Ngươi không sợ bị trời đánh hay sao?!”

Ngọc Hàm cảm xúc kích động, càng nói càng có vẻ không thể khống chế mình được nữa!

Trên lý thuyết, Ngọc Hàm và Dung Thiển không có tình cảm dây dưa gì, cho dù trong lòng hắn luôn ôm giấc mộng làm đại hiệp, thay người ta duy trì chính nghĩa, nhưng cũng không nên có phản ứng quá mức như vậy. Chuyện này cũng như là có hơi...

“Ngọc Hàm công tử, con mắt nào của ngươi thấy ta cưỡng hôn bá thượng!”

Dung Thiển cũng không rõ vì sao mình cứ thường xuyên gây gổ với tên rỗi hơi này, vì thế nàng kéo Lí Ngọc ra, mang giày rồi đứng dậy.

“Hừ, hai mắt ta đều thấy! Dung Thiển, ngươi đừng hòng chối cãi!” Không biết vì sao, mặt có chút đỏ lên, có lẽ là tức tối đến nỗi không khống chế mình được, lúc này Ngọc Hàm khuôn mặt tuấn tú lại đen đi mấy phần, vẻ mặt tràn đầy bực bội và giận dỗi!

“A, thật là kỳ lạ, nơi này là phủ Dung Thân Vương của ta, ta muốn làm gì thì làm, còn cần phải giải thích với người khác hay sao? Nếu vậy đừng nói ta vẫn chưa hoang đường như ngươi buộc tội, mà cho dù có, thì Ngọc Hàm công tử ngươi có thể làm gì được ta chứ? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn quản lý chuyện của ta?”

Bộ dạng này là cự người ngàn dặm, Dung Thiển sử dụng những lời này hôm nay có vẻ là hơi nặng nề. Vốn dĩ, nàng vừa bị cướp đi nụ hôn đầu, tâm trạng đã không tốt, bây giờ lại còn có người đột nhiên chạy đến, chỉ vào mũi nàng mà mắng, đương nhiên là nàng không có sắc mặt tốt rồi, lời nói tàn nhẫn như thế nào cũng có thể nói ra, miễn là đối phương trực tiếp câm miệng!

“Ngươi!”

Quả nhiên, khi Ngọc Hàm vừa nghe thấy nàng trả lời như thế, những lời hắn muốn tiếp tục nói cũng bị nghẹn lại trong cổ họng, muốn nói cũng không nói nên lời, chỉ có thể đứng trơ ra đó, khuôn mặt anh tuấn cứ chuyển từ sắc thái này sang sắc thái khác, dường như vừa có sự tức giận...lại còn có sự uất ức?

“Phải! Ta không có tư cách quản thúc ngươi, nhưng Tiêu Dư Sơ thì sao? Hắn có! Ngươi đã thu hắn, thì phải chịu trách nhiệm với hắn, cho nên ngươi hiện giờ công khai kết niềm vui khác như vậy, chẳng lẽ không nên có cho hắn một sự giải thích hay sao?!”

Ngọc Hàm cảm thấy bản thân mình đuối lý, bèn bất đắc dĩ kéo Tiêu Dư Sơ vào cuộc, dự định lấy chuyện của hắn ta ra để nói phải trái với nàng.

“Ngọc Hàm, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, kỳ thật ta cũng…” khuôn mặt hào hoa phong nhã của Tiêu Dư Sơ đột nhiên trở nên thẹn thùng, hắn vốn từ nhỏ đã đọc đủ thứ sách thánh hiền, cho nên đối với loại hình ảnh hạn chế như thế, này đương nhiên là không tiếp thu kịp.p

“Kỳ thật cái gì mà kỳ thật? Tiêu Dư Sơ, ngươi đừng gạt ta, ta biết nếu không phải Dung Thiển cưỡng ép ngươi, làm chuyện đồϊ ҍạϊ với ngươi, thì ngươi sao có thể mỗi đêm đều lấy rượu tiêu sầu, ngay cả Phù muội của mình cũng mặc kệ hả?! Hừ, yên tâm đi, nếu Dung Thiển đã làm chuyện có lỗi với ngươi, thì ta bắt hắn phải chịu trách nhiệm đến cùng!”

Hắn cứ nhất mực phải giữ chặt lấy Tiêu Dư Sơ, lời nói nghiêm trọng từng câu từng chữ, nhưng mà từ đầu đến cuối tầm mắt của hắn đều chỉ nhìn vào Dung Thiển với một sự cố chấp nóng rực!

“Ta ...”

Tiêu Dư Sơ vốn chỉ là có chuyện trong lòng khó nói, đặc biệt là về Quách Phù, hắn càng không muốn giải thích với người khác. Hắn biết Ngọc Hàm có thể đã hiểu lầm, nhưng mà hiện tại hắn rất khó để nói ra mọi chuyện cho nên chỉ dùng sức thoát ra khỏi sự khống chế của Ngọc Hàm, thoái thác một cách làm hồ, “Chịu trách nhiệm gì chứ, Ngọc Hàm ngươi đừng nói bậy!”

“Cái gì nói bậy? Sao lại nói bậy chứ? Là do Dung Thiển hắn không đúng, có niềm vui mới bội tình bạc nghĩa, hơn nữa lại còn cùng người khác ban ngày ban mặt mà lại ...”

Những lời tiếp theo Ngọc Hàm không nói ra được, cũng không biết nên nói như thế nào? Hay là trong lòng hắn lảng tránh nên căn bản không muốn nói? Tóm lại dưới sự phẫn nộ, hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, đôi mắt đẹp hàm chứa các loại cảm xúc, giận, tức, nghẹn, có thể còn có…

“Không được ức hϊếp ca ca, ngươi là người xấu! Ta phải đánh người xấu!”

Một cước đột nhiên hướng vào giữa mặt Ngọc Hàm bay tới, thân thể hắn liền nghiêng đi né tránh, chỉ thấy tên tiểu tử kia đang tấn công mình, trên mặt tràn đầy giận dữ, trừng mắt, giơ nắm tay với hắn!

“Phụ hoàng nói, thân là nam tử, thì phải bảo vệ người mình yêu thích! Dung Thiển ca ca là người Lí Ngọc yêu thích, cho nên Lí Ngọc đương nhiên phải bảo vệ hắn, không để bất cứ kẻ nào ức hϊếp hắn!”

Không biết võ công, thân thể cũng không gọi là cường tráng, Lí Ngọc đương nhiên không phải là đối thủ của Ngọc Hàm!

Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn dũng cảm giơ nắm tay lên, nhắm thẳng về phía Ngọc Hàm mà tấn công, thất bại một lần thì làm thêm lần nữa, nếu lần thứ hai vẫn thất bại thì sẽ tiếp tục lần thứ ba, lần thứ tư…

Bản thân mình vẫn còn nhỏ như vậy, mà vẫn kiên quyết bảo vệ nàng sao? Thấy bộ dạng bất khuất không đầu hàng của Lí Ngọc, cố chấp liều mạng với Ngọc Hàm, đột nhiên không biết tại sao Dung Thiển lại có cảm giác trong lòng rất ấm áp. Dường như...có một thứ cảm xúc gọi là... cảm động sinh ra.

“Tiểu tử kia! Đừng tưởng rằng ngươi nhỏ thì ta không dám đánh ngươi! Nếu ngươi còn động thủ, thì ta sẽ đánh trả đấy!”

“Người xấu, ta đánh chết ngươi!”

“Ai, oắc con này, ta nói ngươi không nghe có phải không? Còn đánh sao? Nếu muốn đánh, ta sẽ đánh với ngươi! Ô a, ngươi thật muốn đánh à! Tiểu tử này, ngươi lại đây cho ta, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!”

“Hừ, người xấu, có bản lĩnh thì ngươi cứ tới đây? Ngươi tới đây, tới đây!”

Ngọc Hàm và Lí Ngọc đánh nhau loạn xạ, cứ một người chạy đi một người lại bám riết, không biết là đang kết thù sông núi hay là đang đùa giỡn vui chơi?

Dung Thiển chỉ đứng im mà nhìn, sau khi hơi híp mắt lại, thì đi từ từ đến trước mặt Tiêu Dư Sơ mở miệng nói: “Sao ngươi lại thường xuyên uống rượu hả? Phải cẩn thận chú ý một chút, ta không muốn chuyện sổ sách phát sinh ra bất cứ vấn đề gì.”

“Xin Thế tử cứ yên tâm, đừng nghe Ngọc Hàm nói bừa, chuyện sổ sách tuyệt đối không có vấn đề gì, về điểm này ta có thể dùng nhân cách để bảo đảm.”

Hắn nói chuyện nhưng lại không hề ngẩng đầu, không biết là không muốn hay là ngại ngùng? Lời nói hết sức bình đạm nhẹ nhàng, nhưng khi ánh mắt rủ xuống, bởi vì vóc dáng cao ráo cho nên Tiêu Dư Sơ liền nhìn thẳng vào môi Dung Thiển, chỗ đó vừa mới trải qua một nụ hôn, bây giờ vẫn còn ướŧ áŧ mê người, giống như cánh hoa tươm ra màu sắc của mật ngọt, vô cùng gợi cảm, mịn màng và tươi non, khiến người ta rất muốn âu yếm nó… Không biết vì sao, Tiêu Dư Sơ thấy trái tim xao động, có một cảm xúc khác thường, khuếch tán ra toàn cơ thể, tràn ngập đến mỗi một ngóc ngách...