“A?”
Lí Ngọc xuất hiện, khiến Dung Thiển có chút bất ngờ. Thằng nhóc này, hình như có hơi đeo bám nàng, lơi lỏng một chút là lại ôm, giống y như bạch tuộc quấn được thì cứ quấn.
“Lí Ngọc ngoan, đi xuống trước đi, đoạn tụ cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu, nếu làm không tốt, còn bị nhiễm bệnh đấy.” Nàng lập tức duỗi tay kéo tên kia xuống, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định, nhìn hắn trước mặt mình, Dung Thiển mở miệng, giọng điệu rõ ràng là hù doạ tiểu hài tử.
“Vì sao lại không dễ? Sẽ bị bệnh gì?” Mộ Dung Lí Ngọc tỏ ra thiên chân vô tà, thái độ vô cùng nghiêm túc, giống như đang suy xét mức độ đáng tin trong lời nói của Dung Thiển, hắn hơi nghiêng đầu, một đôi mắt to tuấn tú nhấp nháy.
“Sẽ bị… HIV!”
“HIV? Đó là bệnh gì? Sao trước giờ chưa từng nghe các thái y nói tới vậy?” Mộ Dung Lí Ngọc đương nhiên là không dễ dàng buông tha như vậy, hắn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, thể hiện tinh thần ham học hỏi, truy cứu sự việc một cách kỹ càng cặn kẽ!
“À… HIV, đó chính là một loại bệnh rất khủng bố sẽ làm cho toàn thân thối rửa rồi mới có thể chết được! Cho nên Lí Ngọc không cần biết đến nó thì tốt hơn.”
Nàng vẻ mặt cười hì hì, chỉ lừa gạt khoát khoát tay, chỉ là Lí Ngọc nghe vậy liền không hài lòng, bĩu môi có vẻ rất không vui, “Vậy ca ca vừa rồi kia sao lại có thể chứ? Ca ca xinh đẹp, có phải ngươi thích ca ca vừa rồi, không thích Lí Ngọc, cho nên mới không chịu cùng làm đoạn tụ với Lí Ngọc không…”
Rồi làm như là rất uất ức, hai hốc mắt hắn cũng đỏ lên. Thằng nhóc Lí Ngọc này, thật sự có chút nhạy cảm, Dung Thiển không khỏi thở dài, cao giọng hỏi: “Lí Ngọc, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bốn.”
Hả, mười bốn? Vậy, vậy không phải chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi thôi sao! Sao lại…
Nàng mở to mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, vô cùng kinh ngạc! Người ở cổ đại trưởng thành rất sớm.
Thông thường thì chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu ra dáng thanh niên, nhưng Lý Ngọc này dường như vẫn còn là một đứa bé, hết sức ngây thơ và hồn nhiên, thoạt nhìn chỉ khoảng mười một tuổi.
“Sao vậy, ca ca xinh đẹp, ngươi cảm thấy Lí Ngọc không giống mười bốn tuổi sao? Phụ hoàng nói ta phát triển chậm cho nên thân thể cũng chậm lớn mà thôi. Ngươi đừng xem thường ta như vậy, sau này ta lớn lên nhất định sẽ là anh tuấn phong lưu, chi lan ngọc thụ!”
Kỳ thật thân thể chậm phát triển thì cũng là một chuyện rất bình thường. Nhưng tâm trí của thiếu niên này quá mức đơn thuần, thật khó mà tưởng tượng được, làm sao có thể tồn tại ở một địa phương ăn thịt người không nhả xương như hoàng cung được chứ?
Có thể phụ hoàng mà hắn luôn miệng nhắc tới vẫn luôn âm thầm bảo vệ hắn. Nhưng mà sự bảo vệ này, không biết có thể kéo dài được bao lâu, dù sao đi nữa, mọi chuyện vẫn phải dựa vào chính sức của mình.
Dung Thiển trước nay đều là người lãnh đạm như nước, không phải là chuyện của mình thì nàng cũng sẽ không để tâm.
Nhưng mà thiếu niên phấn điêu ngọc trác trước mắt này, vừa gặp nàng đã cười thân thiết như vậy, khiến cho từ trong đáy lòng nàng cảm thấy không thể cự tuyệt hắn được.
“Ca ca xinh đẹp, ngươi sẽ không vì cảm thấy Lí Ngọc nhỏ, mà không thích Lí Ngọc chứ?” Thấy Dung Thiển hồi lâu không nói lời nào, Mộ Dung Lí Ngọc nhỏ giọng hỏi.
Nghe vậy, Dung Thiển giương mắt nhìn hắn, trong lời nói có ba phần thật tình, bảy phần thăm dò, “À, Lí Ngọc, vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi lại thích ta hả?”
Nàng chỉ yên lặng chớp mắt nhìn hắn, đối diện với khuôn mặt này, Dung Thiển cũng trưng ra nụ cười tươi tắn, xán lạn, mê người.
“Không biết, dù sao đi nữa thì Lí Ngọc cũng là thích ca ca, từ ánh mắt đầu tiên khi gặp mặt thì liền rất thích, rất thích!”
Bên hồ bích ba, sóng gợn từng hồi, Lí Ngọc đứng, Dung Thiển ngồi, chỉ cúi người một chút hắn đã ôm được nàng vào lòng, hết sức thân mật.
Thân thể ấm áp, cảm giác gần gũi dán sát vào người mình, Dung Thiển đột nhiên có một cảm giác hết sức an tâm, loại cảm giác này không liên quan đến tình cảm, chỉ là một cảm xúc vô cớ của nàng!
Xong rồi, nàng sao có thể sinh ra cảm giác như vậy với một thiếu niên nhỏ tuổi chứ? Cái này không phải là nàng, là nàng có sở thích luyến đồng đó chứ?!
Trâu già gặm cỏ non, Dung Thiển luôn luôn không quá ủng hộ, vì thế liền giơ tay kéo người nọ xuống, vừa định mở miệng... thì trước mặt không hề có một sự cảnh báo nào, cánh môi nàng đã tiếp xúc với một đôi môi mịn màng thơm ngọt, hơi trơn ướt, còn có cả sự mềm mại dịu dàng. Dung mạo hắn tuấn tú ngọt ngào, đột nhiên khiến người ta kinh ngạc!
Nàng trừng lớn mắt, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều đang cố sức kháng nghị! Đại não dường như không suy nghĩ được gì, hô hấp bị đình trệ, nhìn khuôn mặt gần gũi trước mắt, Dung Thiển cảm thấy choáng váng, không còn có khả năng tự hỏi nữa!
Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ…… đây chính là cưỡng hôn trong truyền thuyết sao? Thôi xong rồi, thật kinh hãi, nụ hôn đầu tiên của nàng, một trong những thứ đầu tiên tốt đẹp trong cuộc đời nàng, chỉ như vậy mà... đã vô cớ mất đi rồi.
Trong lòng đang run rẩy, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu đến mê người kia, Dung Thiển cũng không đứng dậy được, lập tức đẩy hắn ra, thở dốc: “Ngươi! Ngươi...!”
Thật sự rất tức giận, mình bị sàm sỡ, mà còn là bị một thằng nhóc sàm sỡ! Nếu truyền ra ngoài, Dung Thiển nàng còn sinh tồn như thế nào đây? Không bị người ta cười đến rụng răng mới là lạ đó!
“Lí Ngọc, ngươi làm gì vậy?!” Nàng cao giọng hỏi, lời nói không giấu sự tức tối.
Thấy vậy, Lí Ngọc khẽ run lên, dường như có chút uất ức nhìn lại nàng, đáng thương vô cùng nói, “Ca ca, ngươi có phải không thích Lí Ngọc không?”
“Đây không phải là vấn đề thích hay không thích. Mà là ta đang hỏi ngươi, vì sao ngươi lại hôn ta?” Đối diện với bộ dạng vô tội của hắn, Dung Thiển tuy có tức giận nhưng vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
“Phụ hoàng đã nói với Lí Ngọc, nếu sau này Lí Ngọc gặp được người mình thích, thì có thể hôn người đó, nói cho người đó biết tâm ý của ta.”
“...”
Mẹ kiếp, còn có một loại giải thích như vậy hay sao? Chẳng lẽ lão Hoàng đế kia lại không dạy cho hắn biết, khác phái thì mới nên thân cận, đồng phái thì phải tránh ra xa hay sao?! Nếu hắn muốn hôn, cũng nên đi hôn một cô nương danh xứng với thực chứ, tuyệt đối không phải là nàng!
“Ngươi trước kia…cứ luôn hôn người khác như vậy sao? Có phải bất cứ ai mà ngươi thích, thì ngươi cũng đều nhảy lên, hôn người ta một cái như vậy không?”
Không ngờ thằng nhóc này lại bạo như vậy, nhìn bề ngoài thì rất ngây thơ... Nhưng trên thực tế thì… Dung Thiển tiếc rẻ nụ hôn đầu của mình cứ như vậy mà mất đi rồi, tuy rằng chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng, nhưng dù sao cũng đã ...cho nên trong lúc buồn bực, giọng điệu nàng khó tránh khỏi có hơi tức tối!
“Lí Ngọc chưa hôn ai cả, Lí Ngọc chỉ hôn một mình ca ca thôi. Lí Ngọc thích ca ca, cho nên phải nói cho ca ca biết tâm ý của Lí Ngọc!”
Khuôn mặt nhỏ anh tuấn có hơi đỏ lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, hắn nhìn Dung Thiển, cuối cùng cúi đầu, thấp giọng, thái độ dường như có chút bi thương nói: “Ca ca, ngươi giận như vậy, có phải Lí Ngọc đã làm sai gì không…”
Cả khuôn mặt suy sụp, chìm trong mịt mờ, Lí Ngọc là một hài tử nhạy cảm, khi người khác tức giận với hắn, hắn sẽ nhân đôi cảm giác đau khổ của mình lên.
Dung Thiển cũng không muốn thấy một đứa bé đáng yêu lại đột nhiên biến thành như vậy, nhưng rõ ràng là bản thân mình bị người ta sàm sỡ, mà bây giờ lại giống như mình ức hϊếp người ta vậy!
Sau khi thở dài một hơi, Dung Thiển lắc lắc đầu, quyết định phải quên chuyện này sạch sẽ, vì thế mỉm cười khuyên giải hắn, ôn tồn nói, “Được rồi, ta không trách ngươi, chỉ là... ưʍ..!”
Lời còn chưa kịp nói xong, thì đôi môi nàng lại lần thứ hai bị người ta tấn công! Sự mềm mại dịu dàng và ôn hòa kia đặt ở trên môi, khiến cho Dung Thiển chỉ cảm thấy một hồi ướŧ áŧ, trong đầu lập tức nổ tung!
“Lí Ngọc ...”
Thân thể lập tức lùi về phía sau hai bước, muốn tránh đi sự chấp nhất đơn thuần và nồng nhiệt kia! Chỉ là vừa ngước mắt thì Dung Thiển đã nhìn thấy được hai thân ảnh quen thuộc, Ngọc Hàm, Tiêu Dư Sơ, bọn họ đứng im ở nơi đó, hai khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng kinh ngạc, sau đó, một người trợn to mắt tức giận nhưng vẫn rất kiêu ngạo, một người cúi đầu mặc hơi đỏ lên...