Chương 45: Làm đoạn tụ?

Lòng dạ hẹp hòi của Vân Nhiễu quả nhiên là rất có hiệu quả, liên tiếp mấy ngày sau Dung Thiển cũng không một lần nhìn thấy hình ảnh của Mộ Dung Nguyên Họa đâu nữa.

Phù Dung Các lúc nào cũng cửa đóng then cài, nghe nói Ngạo Vân Quốc Nguyên Họa Công chúa đột nhiên không khoẻ, cảm nhiễm phong hàn dẫn đến làn da dị ứng, hiện giờ toàn thân đều ngứa ngáy khó chịu, ngay cả khuôn mặt cũng không may mắn thoát khỏi!

Người bị dị ứng kỵ nhất là ra gió, cho nên đại phu đã kiến nghị phải nằm trên giường dưỡng bệnh. Nghe xong những lời này, Dung Thiển chỉ nhàn nhạt cười, cũng không nói thêm điều gì, chỉ hướng ánh mắt nhìn ra một chỗ xa xăm, trong lòng suy tư trầm tĩnh.

Hôm nay thời tiết không tệ, trời trong nắng ấm, Dung Thiển một mình rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ ngồi yên bên hồ ngắm phong cảnh. Mấy hòn đá trong tay lần lượt ném xuống, mặt hồ gợn sóng từng cơn, đột nhiên, phía sau xuất hiện một bóng người, vạt áo đen thêu hoa văn chìm.

“Mặc Trầm.”

Hắn đến gần không một tiếng động, không hề thông báo, nhưng Dung Thiển lại dường như cảm nhận được, đoán ra người đến là ai, cho nên không hề bất ngờ.

Đây cũng chính là cảm ứng giữa huyết thề ký chủ và người đã lập huyết thề, cho dù đi đến đâu, cũng đều có sự liên kết với nhau.

“Chuyện điều tra đến đâu rồi?” Nàng cũng không hề xoay người, vẫn tiếp tục chơi đùa với mấy hòn đá, đáy mắt bình tĩnh không có một gợn sóng, từng hòn từng hòn, lần lượt ném xuống hồ.

“Có một chút manh mối, đều viết ở đây.” Khuôn mặt anh tuấn không một cảm xúc của hắn vẫn không hề thay đổi, hắn duỗi tay đưa tới, thái độ lạnh băng kiệm lời, Mặc Trầm ánh mắt như mặt hồ yên tĩnh không nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Dung Thiển cũng đưa tay nhận lấy, chậm rãi mở ra. Nàng nhanh chóng nhìn lướt qua những gì viết trên giấy, sau đó ánh mắt trầm tư, cuối cùng nhẹ nhàng khép mảnh giấy lại, rồi giơ tay lập tức xé nát.

“Tất cả những gì viết trên đây đều là thật sao?” Dung Thiển đưa mắt nhìn ra mặt hồ, sau đó đưa tay tùy tiện vứt những mảnh vụn giấy sau khi đã được xé nát xuống, rồi nghiêng người đối diện với Mặc Trầm, ánh mắt sâu không thể dò.

“Ta không cần thiết phải lừa Thế tử.” Mặc Trầm có hơi sửng sốt, hắn chưa từng nhìn thấy biểu hiện như vậy của Dung Thiển.

Tuy rằng thân thể không có gì thay đổi, nhưng mà dường như trong cảm nhận, Mặc Trầm đã phát giác sự thay đổi hoàn toàn của Dung Thiển vô cùng xa lạ và khó nắm bắt, giống như đây là một người mà hắn chưa từng quen biết.

Dung Thiển trước kia, kiêu căng hoang đường, không hề có nội hàm gì đáng nói! Hiện tại tuy rằng hắn cũng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói...Dung Thiển bây giờ đã trầm ổn và điềm tĩnh hơn trước rất nhiều.

Chẳng lẽ trên thế gian này thực sự có chuyện một đêm trưởng thành hay sao? Chỉ là từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn tin vào câu “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”!

Đúng vậy, Dung Thiển này, trời sinh tính cách ấu trĩ, cho dù bây giờ có thay đổi, thì cũng nhất định chỉ là tạm thời không thể lâu dài được! Cho nên, kế hoạch của hắn, vẫn phải tiếp tục chấp hành, vì bản thân mình, hắn cũng cần phải làm vậy!

“Nếu không có chuyện gì khác nữa, ta đi trước đây.”

Mặc Trầm xoay người, rũ mắt, muốn rời khỏi đó. Nhưng thấy hắn như vậy, Dung Thiển lại gọi lại, thái độ nhàn nhạt, thêm vào mỉa mai, “Hình như ta còn nhớ trước đây khi ngươi muốn đi, chưa bao giờ báo với ta một tiếng, hôm nay là làm sao vậy, mặt trời mọc ở hướng Tây sao?”

Dù sao nàng cũng có hơi bất ngờ với biểu hiện hôm nay của Mặc Trầm, nam nhân lạnh lùng như băng khắc này, vẫn luôn dùng biểu hiện xa cách để ngăn cản mọi thứ bên ngoài, buốt giá đến mức không cho bất cứ ai đến gần nửa bước!

Nhưng hôm nay, hắn lại có vẻ hơi hoảng hốt, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Dung Thiển vẫn muốn trêu ghẹo hắn một chút, ha ha, ai bảo hôm nay tâm trạng nàng tốt chứ.

“Mặc Trầm, ngươi nghĩ xem có phương pháp thứ hai nào giúp ta không chết, mà vẫn có thể giải trừ được huyết cổ trong cơ thể của ngươi không?” Nụ cười tươi tắn mang chút nghiền ngẫm của nàng cộng thêm ánh mắt sáng ngời lại càng rực rỡ.

Mặc Trầm nhìn thấy hơi ngẩn ra, rồi không biết vì sao trong lòng lại đột nhiên có một thứ cảm giác kì lạ không hiểu được.

“Thế tử chớ nói đùa.”

“A, nhìn bộ dạng ta giống nói đùa lắm sao?” Giống như vô tình nhẹ hắt nước hồ gợn sóng, Dung Thiển mỉm cười tùy tiện cởi giày, da thịt trắng muốt lộ ra, mắt cá chân nhỏ nhắn xinh đẹp, ngón chân tinh xảo như ngọc, bàn chân nhẹ nhàng chui vào trong nước hồ, chậm rãi khuấy động, nhẹ nhàng chơi đùa.

“Huyết thề chi ước, muốn giải được thì trừ khi ký chủ qua đời, hơn nữa người chịu huyết thề không thể tự mình ra tay, nếu không huyết cổ sẽ bộc phát, khiến cho hắn vạn kiếp bất phục. Mặc Trầm, ngươi muốn giải trừ huyết thề, khẳng định không thể tự mình làm. Tuy nhiên ta có biết được một biện pháp, không cần ta chết mà vẫn có thể giải được huyết thệ cho ngươi.”

Đôi chân ngọc trắng sáng nõn nà, ngâm trong nước hồ lạnh băng, hình ảnh như thấm vào ruột gan. Nhìn bộ dạng người kia không hề kiềm chế gì, Mặc Trầm nhắm mắt lại, chỉ là trong lòng hơi loạn.

Đây là một đôi chân hoàn mỹ nhất, xinh đẹp nhất mà hắn đã từng gặp qua trên đời này! Không một chút tì vết, giống y như nữ tử, cảm giác non mềm, yêu kiều tinh tế kia, ngay lập tức lay động lòng người khiến người ta không thể không mơ mộng.

Nếu không phải sớm biết giới tính của Dung Thiển, có lẽ Mặc Trầm sẽ thật sự hiểu sai. Kỳ thật bản thân hắn cũng thừa nhận, dung mạo của Dung Thiển, tuyệt đối là thiên hạ vô song, nhân gian hiếm có! Chỉ tiếc, ngoại trừ điều này, chỉ cần nghĩ đến ngày thường nàng đã từng làm những gì thì hảo cảm của hắn liền bay vọt đến trên chín tầng mây, thay vào đó, là khinh thường và chán ghét sâu sắc.

“Thế tử rốt cuộc muốn nói gì?” Đang êm đang đẹp, lại nhắc tới huyết thề chi ước, Mặc Trầm không biết Dung Thiển muốn làm gì, khuôn mặt tuấn mỹ càng lạnh giá.

Dung Thiển thấy vậy, chỉ cong môi cười cười, nàng giương mắt nhìn mặt hồ, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, ngữ điệu thong thả, “Ta nghe nói muốn giải huyết cổ, kỳ thật còn có một phương pháp khác, đó chính là để ký chủ và người chịu huyết thề âm dương tương giao, hóa giải cổ độc…”

Dung Thiển nói rất nhẹ rất nhẹ, như lông chim phất vào lòng Mặc Trầm.

Chỉ là nghe vậy, sắc mặt hắn lại càng vô cùng khó coi, đặc biệt là sau khi nghe bốn chữ “âm dương tương giao”, quả thực là có thể dùng hàn băng ngàn năm để hình dung!

“Thế tử nói thật hài hước, chúng ta đều là nam nhân, thử hỏi phải làm thế nào mới âm dương tương giao được? Thế tử, ngươi đoạn tụ là chuyện của ngươi, nhưng xin đừng lôi kéo Mặc Trầm, nếu không thì… Mặc Trầm cáo lui.”

Lời cảnh cáo vừa xong, Mặc Trầm dù không nói tiếp, nhưng ý tứ trong đó, tin tưởng bất cứ kẻ nào cũng có thể hiểu được.

Hắn mang theo khuôn mặt băng hàn xoay người bỏ đi, Dung Thiển nhìn theo bóng hắn, chỉ mỉm cười không nói. Chỉ cần thử một lần, là hoàn toàn có thể rõ ràng, Mặc Trầm hắn đích thực là có nghĩ đến tất cả các biện pháp để giải trừ... chỉ là không biết, đến cuối cùng hắn sẽ sử dụng phương pháp gì, để kết thúc mối quan hệ của bọn họ...

Nàng chỉ lặng lặng cười, bàn chân vẫn tiếp tục khua nước, trong gió nhẹ phất qua, lại có một thân ảnh đáng yêu ngây thơ, tiến đến ôm lấy nàng, khuôn mặt xán lạn, giọng nói trong trẻo dò hỏi: “Ca ca xinh đẹp, đoạn tụ là gì? Chúng ta cùng nhau làm đoạn tụ được không?”