- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Quận Chúa Phúc Hắc Muốn Bỏ Chồng
- Chương 44: Cấu xé lẫn nhau
Quận Chúa Phúc Hắc Muốn Bỏ Chồng
Chương 44: Cấu xé lẫn nhau
Lâm Ý Nhân lấy khí thế lôi đình nhanh chóng tiến lên, hùng hổ đưa tay kéo Mộ Dung Nguyên Họa ra một bên.
“Bốppp!”
Nàng ta nâng tay lên giáng một tát vào mặt Mộ Dung Nguyên Họa, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu giòn giã và vang dội, ngay lập tức trên khuôn mặt trắng trẻo của Mộ Dung Nguyên Họa in rõ dấu năm ngón tay một cách vô cùng khó coi và nhếch nhác.
“Ngươi, ngươi!”
Mộ Dung Nguyên Họa từ trước đến nay đều là vầng mây bay trên trời, chưa bao giờ phải chịu nhục nhã xấu hổ như vậy! Vì thế nàng ta hết sức phẫn nộ, khi phản ứng lại kịp nhìn kỹ người vừa tát mình, đôi mắt đỏ tươi ánh lên những tia sáng đáng sợ, giống như vạn tiễn xuyên tâm, nhất định phải bằm thây vạn đoạn nữ tử này!
“To gan! Ngươi dám đánh ta sao?!” Bàn tay nàng ta cũng lập tức nắm lại, không hề do dự vung ra một cái tát đánh trả!
“Bốppp!”
Lâm Ý Nhân không hề dự đoán được con ả này lại dám đánh trả mình, gương mặt nóng rát và co rút đau đớn không thôi!
“Con tiện nhân này! Ngươi đánh ta!” Lâm Ý Nhân ngày thường vẫn ngang ngược kiêu ngạo quen thói, chưa từng có ai dám cản đường nàng ta! Hôm nay lại bị một con hồ ly tinh lai lịch không rõ, hơn nữa lại còn không quen biết nhục nhã mình như vậy... sự tức tối này nàng ta làm sao có thể nuốt xuống được!
“Con tiện nhân này, ta phải lấy mạng ngươi...” Nàng ta vừa che mặt, vừa tiến lên kéo tóc Mộ Dung Nguyên Họa.
Mộ Dung Nguyên Họa vì bị bất ngờ, hơn nữa, căn bản cũng không nghĩ đến tình huống như vậy lại phát sinh, cho nên lập tức bị người ta kéo tóc xuống, không thể không động tay động chân được!
“Con tiện nhân này, ai cho ngươi cố ý dụ dỗ người khác hả?!”
Nàng ta vừa nắm chặt tóc vừa cào loạn xạ bằng cánh tay còn lại, châu ngọc trên đầu rơi tán loạn, tiếng kêu rên ầm ĩ không thôi! Dưới sự hung tàn của Lâm Ý Nhân, Mộ Dung Nguyên Họa thống khổ hết sức, từng tiếng hét lên lảnh lót hết đợt này đến đợt khác!
“Tiện nhân! Tiện nhân!”
Lâm Ý Nhân lập tức chứng tỏ mình là một tay đánh nhau lão luyện, không khác gì một phụ nhân đanh đá, xô Mộ Dung Nguyên Họa ngã ra mặt đất, sau đó để cho hả giận, nàng ta còn dùng chân đá, rồi tay đấm, cuối cùng sử dụng phương thức đơn giản nhất, chính là cưỡi lên người đối phương, tùy tiện trút sự phẫn nộ của mình ra!
“A, a, Cố ma ma, Cố ma ma ...”
Mộ Dung Nguyên Hoạ không còn chịu đựng nổi nữa, nàng ta quay cuồng trái phải, không còn giữ được hình tượng kim chi ngọc diệp gì cả, chỉ liên tục tru tréo lên!
Cố ma ma đứng một bên đã sớm bị choáng váng đến nỗi không thể tin được, cuối cùng cũng bừng tỉnh, liền lập tức xông lên, ra tay giúp đỡ, kéo Lâm Ý Nhân ngã ra đất, rồi hét lên, “Cút ngay! Công chúa, Công chúa, người không sao chứ!”
Bà ta đưa tay đỡ Mộ Dung Nguyên Hoạ dậy. Chỉ thấy, nàng ta bây giờ quần áo hỗn độn, khuôn mặt nhếch nhác, tệ hại nhất chính là trên chiếc mũi thiên kiều bá mị kia, đã chảy xuống hai hàng máu tươi. Màu đỏ máu kí©h thí©ɧ bản chất hung hãn, khiến thần kinh của nàng ta lập tức nhảy dựng lên, ngay lập tức sấn sổ kêu gào, “Tiện nhân, ta liều mạng với ngươi...”
Nói xong liền y như một con chó điên cuồng lao về phía trước. Trong lúc Lâm Ý Nhân bị té ngã còn chưa đứng lên kịp, thì Mộ Dung Nguyên Họa đã giơ tay ra đè nàng ta xuống.
Sau đó không màng hình tượng, để mặc phẫn nộ trong lòng sinh sôi, hai tay giơ ra giống như một thứ vũ khí lợi hại, tấn công về phía Lâm Ý Nhân bằng đủ mọi phương pháp, cào, cấu, kéo, xé, tóm lại bất cứ cái gì có thể làm được thì đều làm!
“A! A!”
Cùng một cảnh tượng, chỉ là thay đổi nhân vật trên dưới, cái trò này quả thật là rất hay ho, Dung Thiển đứng một bên chỉ cười nhạt không nói gì.
“Thế tử không đi khuyên can sao? Cứ để ầm ĩ như vậy thì cũng không tốt lắm đâu…” Vân Nhiễu đứng bên cạnh cười cười, vừa nói vừa nghiền ngẫm một cách hết sức vui vẻ thoải mái.
Dung Thiển nghe vậy cũng không cho là đúng, chỉ nhướng mày cười khẽ, nói: “Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy những nữ tử có can đảm tranh giành tình cảm là rất đáng quý đó…”
“A, hóa ra Thế tử cảm thấy hai vị nữ tử đang tranh giành tình cảm trước mặt đây, là rất đáng quý sao?” Vân Nhiễu cảm thấy vô cùng buồn cười với lý lẽ hừng hực khí thế và chính đáng của nàng, đôi mắt đào hoa tươi đẹp của hắn cũng tràn ngập những tia sáng lấp lánh.
Dung Thiển liếc mắt xoay người, rất nghiêm túc nhìn về phía hắn, nàng cười nhạt, nói một câu trong sự tươi cười cũng không biết là thật hay giả, “Đúng vậy, chiến đấu vì tình yêu của mình, ngươi không cảm thấy bọn họ rất dũng cảm sao? Có câu nói rằng người dũng cảm nhất chính là người đáng quý nhất…”
“Vậy sao? Vì sao ta cứ cảm thấy Thế tử đây là tọa sơn quan hầu đấu, xem người ta là con khỉ mà chơi đùa thế hả?”
“A, có sao? Vân công tử nghĩ sai rồi, Ý Nhân biểu tỷ của ta là tuổi con gà, còn Nguyên Họa Công chúa... hình như... hình như là...tuổi con chó.”
Sau khi cười tủm tỉm trả lời, nàng cũng nhấc chân đi về phía trước, bọn họ cũng đã đánh nhau đủ rồi... Dung Thiển vẻ mặt ôn hòa giả vờ khuyên nhủ: “Đừng đánh, đừng đánh, đều là người một nhà.”
Đánh nhau là một việc vô cùng tổn hao thể lực, bởi vì đã ra sức mấy phen, cho nên cả Lâm Ý Nhân lẫn Mộ Dung Nguyên Họa bây giờ đều cả người mệt mỏi, hơi thở hồng hộc, nhưng tuy là vậy hai người này vẫn thổi râu trừng mắt, không ai nhường ai!
“Thiển đệ, con tiện nhân này là ai?!”
“Dung Thiển, tại sao lại thế này?! Ở trong phủ của ngươi, sao lại có con chó điên nhảy ra, tùy tiện cắn người khác như vậy?!”
Hai người này là giận quá mất khôn, sau khi đánh nhau một trận mới bắt đầu thắc mắc hay sao...
Nghe vậy, Dung Thiển cười cười tủm tỉm, vẻ mặt cao thâm từ tốn, trước hết nhìn về phía Lâm Ý Nhân, sau lại nhìn Mộ Dung Nguyên Họa, “Hai vị có điều hiểu lầm. Biểu tỷ, vị này là Ngạo Vân Quốc Tam công chúa, Mộ Dung Nguyên Họa, mấy ngày gần đây mới đến Thiên Tử chúng ta, cho nên biểu tỷ vẫn chưa gặp qua. Còn ...Tam công chúa, vị này là Ý Nhân biểu tỷ của ta, là đệ nhất mỹ nhân ở Thiên Tử Quốc chúng ta, Nhã Địch quận chúa…”
Khi nàng cố ý nhấn mạnh mấy chữ “đệ nhất mỹ nhân” này, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Ý Nhân hết sức hưởng thụ, nhưng Mộ Dung Nguyên Họa thì lại dựng hết cả lông tóc lên, hừ lạnh một tiếng, “A, không thể tưởng tượng được đệ nhất mỹ nhân ở Thiên Tử quốc các người lại chỉ có tư sắc bình thường như thế mà thôi! Chà chà, thật là khi không có tuyệt sắc giai nhân, thì chỉ cần là nữ đã có thể vang danh thiên hạ, quả thực hoang đường, thật giả lẫn lộn!”
Nàng ta không hề nể mặt chút nào, thẳng thắn chê bai Lâm Ý Nhân. Quả thật mà nói xét về tư sắc thì rõ ràng là Mộ Dung Nguyên Họa vượt trội hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao cũng là nữ nhân, hơn nữa trước mắt lại còn là quan hệ đối địch, Lâm Ý Nhân làm sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy, mối hận trong lòng nàng ta càng lúc càng lớn hơn!
“Hừ, ta còn tưởng là ai? Hóa ra là nàng Công chúa phóng đãng thành tính của Ngạo Vân Quốc… Sao hả Thiển đệ, Thánh thượng đem thứ nhan sắc này đẩy cho ngươi sao, chẳng lẽ thật sự muốn ngươi cưới nàng ta à? Quả thực là buồn cười! Thiên Tử Quốc chúng ta cho dù vô dụng, cũng không thể cưới loại không trong sạch này!”
“Ngươi nói cái gì! Ngươi nói ai phóng đãng thành tính, ai không trong sạch hả?! Lâm Ý Nhân, ta cảnh cáo ngươi, ta là khách quý của Thiên Tử Quốc nếu ngươi dám mở miệng xằng bậy, hồ ngôn loạn ngữ như thế, có tin ta sẽ lập tức tiến cung, đến tố cáo ngươi trước mặt Thánh thượng không?!”
Lâm Ý Nhân cũng đang xụ mặt, thở phì phò, luôn tay sửa sang lại xiêm y của mình, cho nên nghe vậy cũng hết sức tức giận, không cam lòng yếu thế, căn bản là không hề sợ hãi, liền kêu gào lên: “Ngươi đi đi! Ngươi có bẩm báo đến chỗ Ngọc Hoàng đại đế thì ta cũng không sợ! Muốn gả vào Thiên Tử Quốc chúng ta, thì phải tuân theo quy củ của Thiên Tử Quốc, ta nói cho ngươi biết, Mộ Dung Nguyên Họa, nhân lúc còn chưa muộn mau thu cái tính tình phóng đãng của ngươi lại, đừng có hễ thấy nam nhân là giở thói lăng loàn quyến rũ người ta ra như thế!”
“Hừ, ta lăng loàn sao? Ta như thế bao giờ? Loại nam nhân nam không ra nam, nữ không ra nữ như thế, bổn công chúa nhìn thấy thì đã muốn nôn ra rồi, làm sao lại hứng thú muốn nhúng chàm hắn chứ.”
Mộ Dung Nguyên Họa cũng biết Lâm Ý Nhân là vì Vân Nhiễu mới nổi cơn điên cuồng lên như thế, cho nên muốn đả kích nàng ta thì chỉ có phê phán Vân Nhiễu một phen!
Ở trong mắt nàng ta Vân Nhiễu tuy là rất đẹp, rất phong tình... nhưng người làm nàng ta vừa gặp đã yêu...chính là Huyền Dạ Tuyết, cho nên nếu mang ra so sánh thì lại có vẻ như không còn đáng quý nữa, vì thế mới buộc miệng không thèm để ý.
Chỉ là, Mộ Dung Nguyên Họa không xem Vân Nhiễu là bảo vật, nhưng Lâm Ý Nhân thì lại yêu đến muốn chết muốn sống! Bây giờ nghe thấy đối phương vũ nhục người trong lòng mình là bất nam bất nữ, nàng ta lửa giận tràn ngập lại được thể dâng lên, bừng bừng không thể dập tắt!
“ Con tiện nhân kia, ngươi nói cái gì!”
Một lần nữa nàng ta phóng vọt lên đè Mộ Dung Nguyên Họa ra mặt đất. Thấy tình trạng như vậy, Vân Nhiễu không hề tỏ vẻ gì, chỉ xoay người đi về phía Huyền Dạ Tuyết, lúc đến đình nghỉ chân, hắn cúi xuống, thấp giọng nói gì đó.
Huyền Dạ Tuyết cười khẽ, chiếc cằm hơi hạ xuống. Xong việc, Vân Nhiễu cong môi, chậm rãi đứng dậy, quay lại chỗ xa kia.
“Được rồi, đừng đánh nhau nữa, ầm ĩ lên như vậy, đối với ai cũng đều không tốt đâu.”
Hắn duỗi tay kéo Lâm Ý Nhân ra, ánh mắt quyến rũ vô vàn thâm ý. Lâm Ý Nhân đột nhiên thấy hắn như thế, liền đứng im bất động, thần hồn điên đảo, không còn giữ vững được chính mình.
“Công chúa cũng không có việc gì chứ?” Đồng thời, hắn cũng không hề so đo tính toán hiềm khích, vô cùng tốt bụng kéo luôn Mộ Dung Nguyên Họa ra.
Đang lúc nhếch nhác, Mộ Dung Nguyên Họa vốn muốn cự tuyệt ... nhưng nói thế nào Vân Nhiễu cũng là khuynh thế tuyệt sắc đại mỹ nam, lại lòng dạ rộng rãi, không so đo hiềm khích… Kết quả là Mộ Dung Nguyên Họa không phản đối nữa, chỉ ngước mặt cười, “Bản Công chúa… không sao.”
“Nếu mọi người đều không có việc gì, hôm nay đến đây thôi, việc này nếu truyền ra ngoài cũng không tốt lắm, vẫn là trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Hắn thốt ra lời nói tràn đầy quan tâm, giọng điệu êm ái dễ nghe, chầm chậm và mê hoặc.
Nghe vậy, Lâm Ý Nhân và Mộ Dung Nguyên Họa đều song song đồng thuận, mặt đầy thẹn thùng xoay người đi khỏi.
Phía sau hắn, Dung Thiển hứng thú dạt dào nhìn một màn này, sau đó nàng đi ra phía trước, đến bên cạnh Vân Nhiễu nhẹ giọng trêu chọc, ý tứ nghiền ngẫm hỏi, “Vừa rồi ngươi đến chỗ Huyền Dạ Tuyết làm gì…?”
“Không làm gì, chỉ là mượn chút đồ vật mà thôi.”
Hắn nhếch mép cười như có như không, hết sức mê hoặc nhìn về phía trước. Thấy vậy, Dung Thiển ho nhẹ một tiếng, giống như không quá tán đồng nhướng mày cười nói: “Ngươi có cần phải lòng dạ hẹp hòi như thế không? Người ta chẳng qua chỉ nói ngươi một câu, ngươi lại trả thù người ta nặng tay như thế…?”
“Vậy sao? Chẳng lẽ Thiển Thiển không biết à, lòng dạ hẹp hòi là đặc tính của ta.” Vân Nhiễu thong thả ung dung phất tay áo, thu hồi ánh mắt lại.
Dung Thiển cũng chỉ cười nói, vẻ mặt không mấy đồng tình, “Ôi, ngươi cũng là, Mộ Dung Nguyên Họa bị trừng phạt thì cũng thôi, tại sao ngay cả Ý Nhân biểu tỷ của ta cũng phải xuống tay chứ? Dù sao thì Ý Nhân biểu tỷ của ta cũng là toàn tâm toàn ý đối với ngươi, là nhất vãn tình thâm đó…”
“Vậy sao? Chỉ là ta thấy nàng ta có chút phiền chán.”
Vân Nhiễu lại không cho là đúng, chỉ liếc một cái nhìn thâm thúy, sau đó quay đầu đi về phía trước. Dung Thiển nhìn theo hình bóng hắn đi xa, lời nói sâu sắc thì thầm “ Ta cũng thấy rất phiền, chỉ là không biết hai người bọn họ, sau ngày hôm nay thì có thể yên tĩnh được bao lâu…?”
“Độc của Huyền công tử, không màu, không mùi, không sắc, không vị nhưng khi gặp vết thương hở sẽ cực kỳ ngứa ngáy. Trên người hai nàng ta làm sao lại không có vết thương được chứ? Tin chắc sau ngày hôm nay, không phải mười ngày thì cũng là nửa tháng…”
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Quận Chúa Phúc Hắc Muốn Bỏ Chồng
- Chương 44: Cấu xé lẫn nhau