- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Quận Chúa Phúc Hắc Muốn Bỏ Chồng
- Chương 39: Một chút manh mối thoáng hiện ra.
Quận Chúa Phúc Hắc Muốn Bỏ Chồng
Chương 39: Một chút manh mối thoáng hiện ra.
Tiên đế Dung Vận Phong cả đời chỉ sinh được bốn con trai và một con gái, lần lượt là Thái Tử Dung Hối, Nhị hoàng tử Dung Thương, Tam hoàng tử Dung Tị, Tứ hoàng tử Dung Trạch, và công chúa Dung Diễm.
Tiên đế băng hà, Thái Tử thuận lý thành chương trở thành tân đế, cũng chính là Thiên Tử Quốc đương kim thánh thượng. Tất cả các hoàng tử khác đều được phong vương, lần lượt là Thương Thân vương, Tị Thân vương, Trạch Thân vương.
Trên đường đi vào hoàng cung, Dung Thiển vẫn luôn suy nghĩ về nguyên nhân lần này Dung Hối triệu kiến chính mình: nếu đã không gặp ở tiền điện, thì sự việc mà hắn muốn nói, có lẽ không phải là việc chính thức...
Vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc thì bước chân đã vào hậu điện, chỉ thấy trong cung điện to lớn như vậy, chỉ có ba người đang ngồi yên tĩnh, nhìn tư thế này thì chắc chắn chính là… đương kim thánh thượng Dung Hối, Thương Thân vương Dung Thương, cùng Tị Thân vương Dung Tị.
Công chúa Dung Diễm đã hòa thân và theo chồng xuất giá, Tứ hoàng tử Dung Trạch... cũng chính là Trạch Thân vương hiện nay, vẫn luôn vấn du bên ngoài, không ở trong triều. Cho nên Dung Thiển có thể khẳng định được thân phận của ba người trước mắt mà không cần phải nghi ngờ gì, nàng vẻ mặt tươi tươi cười, tiến đến hành lễ.
Dung Tị thì trước kia nàng đã từng gặp qua đương nhiên là nhận ra được. Còn người ở đối diện một thân minh hoàng, diện mạo anh tuấn, ánh mắt sắc bén và nghiêm khắc không thể nghi ngờ gì chắc chắn chính là Thiên tử Dung Hối!
Loại trừ được Dung Tị và Dung Hối, vậy còn lại chính là Dung Thương, người này luôn có được mỹ danh trong thiên hạ hành thiện tích đức, nhưng không biết vì sao trong mắt Dung Thiển lại cảm thấy hắn ta vô cùng hư ảo, sâu cạn khó phân biệt.
“Hoàng đế ca ca, Nhị ca, Tam ca ...”
Có câu gọi là duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, lần đầu giao phong, Dung Thiển cũng không nắm rõ được các chi tiết của đối phương cho nên vẫn quyết định phải giả vờ ngoan ngoãn, bình tĩnh chờ xem sự việc.
Chỉ là còn chưa đợi nàng nói hết câu thì trên đỉnh đầu đã vang lên một tiếng quát chói tai, chỉ thấy Thánh thượng Dung Hối vốn dĩ đang rất bình tĩnh, đột nhiên giọng điệu lạnh băng, lại còn lôi đình giận dữ, giống như mưa gió sắp đến, “Quỳ xuống!”
Không khí lập tức trở nên hết sức quái dị, tuân theo thánh lệnh, Dung Thiển im lặng không lên tiếng. Thấy vậy, Nhị hoàng tử Dung Thương sắc mặt bình tĩnh, còn Tam hoàng tử Dung Tị rất vui sướиɠ khi người gặp họa, ngồi một bên nhấp miệng âm thầm vui vẻ không thôi.
“Thiển đệ, ngươi có biết tội của mình không?”
Dung Hối mặt không cảm xúc, lạnh nhạt mở miệng hỏi. Dung Thiển nghe vậy theo lẽ thường lập tức lắc đầu, ra vẻ mỏng manh, giả vờ uất ức, vô tội đáng thương, “Hoàng đế ca ca……”
“Hừ, còn dám không biết xấu hổ gọi trẫm hay sao! Trẫm hỏi ngươi, Hôm trước có phải ngươi lại ức hϊếp Ý Nhân biểu muội, đá nàng ấy xuống dưới hồ nước trong phủ của ngươi hay không?!”
“Hoàng đế ca ca, ta……”
“Không cần phải ngụy biện! Chuyện này trẫm đã hỏi Tam đệ, tất cả mọi tiền căn hậu quả, trẫm đều đã biết rõ ràng! Thiển đệ, sao ngươi lại trở thành như vậy, cả đời Hoàng thúc chỉ có một mình ngươi là nhi tử, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm đến mức không màng tới danh dự của người hay sao?!”
Sau khi nghiêm khắc, hắn dường như lại xuất hiện sự đau đớn vô cùng, giống như đã sớm được tính toán, mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên!
“Thiển đệ, ngươi là một nam nhân thì phải có trách nhiệm của một người nam nhân! Trẫm biết ngươi thường ngày vẫn thích chơi bời lêu lổng, lúc trước nghĩ rằng ngươi còn tuổi nhỏ, cho nên vẫn không hỏi nhiều. Nhưng mà hiện giờ, ngươi cũng sắp tiến hành lễ nhược quán, sao vẫn cứ tiếp tục không ra gì như thế! Cho dù bỏ qua những nam sủng cũ của ngươi không nói, thì trẫm còn nghe nói ngươi hôm trước lại còn mới có thêm niềm vui mới? Còn là người đứng đầu Hâm Vận Quán gì đó, tên là … Lưu Phong công tử đúng không? Quả thực là xằng bậy!”
Đổ ập xuống đầu nàng là một tràn thoá mạ! Ai cũng nói gần vua như gần cọp, thánh ý khó dò, chỉ một chút vô ý là tính mạng khó bảo toàn, nhưng Dung Thiển lại làm như không có chuyện gì, cúi đầu, chỉ mỉm cười không tỏ bất cứ thái độ gì!
Vô duyên vô cớ triệu nàng đến đây, chính sự thì không nói chỉ mắng trước phủ đầu, Dung Thiển biết chắc chắn tiếp theo Dung Hối khẳng định là có chuyện cần sai phái... mà chuyện này, nàng thì nhất định không thể kháng cự, thể chối từ... nếu không thì, dựa theo những gì vừa kể tội, chắc chắn sẽ mang nàng ra trừng trị!
“Thiển đệ, không phải trẫm muốn giáo huấn ngươi, chỉ là ngươi cũng đã khôn lớn, hoàng thúc nhất mạch đơn truyền chỉ có một mình ngươi, trẫm thật sự không thể nhìn thấy ngươi gây ra bất cứ sai lầm gì, khiến hoàng thúc phải đau lòng... Thiển đệ, trẫm hôm nay triệu ngươi tới, là có một việc muốn nói, chuyện này, trẫm nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ngươi là có thể gánh vác, cho nên… Ngươi nhất định không thể cự tuyệt!”
Hãy nói một cách vô cùng bình tĩnh giống như là đang trần thuật lại một sự việc nhưng lại hết sức nghiêm trọng! Dung Thiển nghe vậy cũng chỉ im lặng chờ đợi không hề biểu hiện ra cảm xúc của bản thân, “Hoàng đế ca ca xin cứ nói.”
“Thiển đệ, ngày mai Ngạo Vân Quốc Tam công chúa Mộ Dung Nguyên Họa sẽ tới Thiên Tử ta, trên danh nghĩa là du ngoạn, nhưng là trẫm hy vọng ngươi hiểu rõ, Ngạo Vân Quốc thực lực cường thịnh, vật chất đầy đủ, nếu lúc này, Tam công chúa có thể lưu lại Thiên Tử không cần trở về… trong lòng trẫm sẽ là vô cùng vui vẻ.”
Lời nói này quả thật là có ý nghĩa thâm sâu, Dung Hối con ngươi thâm trầm, nửa khép nửa mở, đã tố cáo ý đồ thật của hắn.
Dung Thiển nghe vậy có chút trầm ngâm, làm như không hề hay biết, chỉ liên tục gật đầu, giả vờ hiểu rõ nói, “Được, thần đệ minh bạch, Hoàng đế ca ca đây là muốn nạp Tam công chúa vào hậu cung, đạt thành liên hôn chính trị giữa Thiên Tử Quốc và Ngạo Vân Quốc đúng không? À à, rất tốt. Thần đệ nguyện làm này người mai mối, chờ sau khi Tam công chúa đến, thần đệ nhất định tìm cơ hội đánh tiếng với Công chúa.”
Dung Thiển cố ý dời mục tiêu, dẫn lửa đi nơi khác.
Nghe vậy, Nhị hoàng tử Dung Thương chỉ cười như không cười uống trà, Tam hoàng tử Dung Tị thì kìm nén không nổi, vội lên tiếng nhắc nhở, bộ dạng hận rèn sắt không thành thép, “Đồ ngốc! Ngạo Vân Quốc kia, chính là quốc gia lớn nhất trong số các quốc gia! Hơn nữa Tam công chúa kia, nghe nói là hoa dung nguyệt mạo, trầm ngư lạc nhạn! Ý của thánh thượng chính là muốn Thiên Tử Quốc và Ngạo Vân Quốc liên hôn, nhưng mấy người chúng ta đây, tất cả đều đã có chính thê, không thể lại bắt công chúa làm thϊếp được, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ một mình ngươi là vẫn chưa thành gia lập thất, vì thế chỉ có một mình ngươi, là thích hợp nhất !”
“Cái gì? Bảo ta cưới vợ? Nhưng mà ai cũng biết ta thích nam nhân còn gì!”
Nàng lập tức đứng lên, tỏ vẻ cự tuyệt một cách rõ ràng. Dung Thiển không nói sai, nàng đích thực là yêu thích nam nhân, bởi vì xu hướng giới tính của nàng cực kỳ bình thường, nếu thích nữ nhân mới là có vấn đề đó!
“Không được, ta không thích! Ta thích nam nhân, đối với nữ nhân ta không có hứng thú, cho dù nàng ta xinh đẹp thì sao, trong mắt ta cũng không là gì cả. Hơn nữa, ta mới mười lăm, còn chưa đến Nhược Quán, theo lý vẫn là vị thành niên, căn bản không thể nói đến chuyện hôn sự được!”
“Thiển đệ, năm nay chưa thành nhân, năm sau thì có thể. Thời gian này ngươi chỉ cần giữ được Tam công chúa ở lại, chờ đến sang năm, trẫm sẽ ban lệnh tứ hôn cho các ngươi.”
Dung Hối giọng nói trầm thấp, đè nén áp lực, không cho người khác cự tuyệt, gương mặt sắc bén nghiêm nghị!
Dung Thiển không nói lời nào, giống như đang chịu uất ức rất lớn, nàng nhìn thánh thượng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy oán giận, đáng thương và bất lực, “Hoàng đế ca ca……”
“Được rồi! Việc này coi như đã định, không cần nhiều lời nữa. Ngày mai Công chúa sẽ đến, trẫm an bày nàng ấy ở trong phủ Dung Thân Vương của ngươi, ngươi phải tiếp đãi cho chu đáo, bồi dưỡng tình cảm, ngàn vạn lần không được bỏ mặc Công chúa!”
Nói xong hắn phất phất tay áo, việc này coi như đã xác định, lại nhìn Dung Thiển, ánh mắt âm u thâm ý. Sau đó dường như bổ sung thêm, buông ra một câu cao thâm khó đoán, “Thiển đệ, liên minh với các nước chính là việc đại sự, có ảnh hưởng đến sự phát triển của Thiên Tử Quốc chúng ta. Vì thế ngươi nhất định phải chấp hành nghiêm chỉnh những gì mà trẫm nói, nếu hỏng việc thì cho dù trẫm có muốn tha thứ cho ngươi nhưng bá tánh ở Thiên Tử Quốc này cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi... lui xuống đi.”
Bất quá chỉ là một mối liên hôn, nếu không thành, thì cũng không có ảnh hưởng gì to lớn, làm sao lại có thể liên lụy đến tương lai của Thiên Tử Quốc và bá tánh ở Thiên Tử chứ?
Ha ha, Dung Thiển nàng, tuy rằng với chồng sinh không hiểu biết nhiều thứ nhưng cũng đã nghe qua đại danh của vị Tam công chúa này không ít thì nhiều, dâʍ đãиɠ kiêu ngạo, tung hoành ngang ngược! Cho nên, hừ... gán một nữ tử như vậy cho nàng, rõ ràng mục đích chính là có âm mưu tỉ mỉ, muốn bức nàng phản kháng... vì vậy… lần này triệu kiến nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng sau lưng cất giấu bao nhiêu phong ba? Bao nhiêu sóng gió? Cho dù không có ai nói, nhưng nàng chẳng lẽ không biết hay sao.
Manh mối của âm mưu gần như đã xuất hiện, gặp chiêu thì phá chiêu, Dung Thiển xưa nay đều không sợ.
Nàng cười nhạt, đoan chính hữu lễ lui xuống, phía trên vẫn còn vang lên tiếng của vị minh hoàng kia, không vui không giận, vô cùng khó đoán, “À, đúng rồi, ngày mai cùng đến đây còn có Ngạo Vân Quốc Tiểu hoàng tử, Mộ Dung Lí Ngọc! Vì thế để không phiền phức và dễ bề tiếp đãi, Thiển đệ ngươi cũng có nhiệm vụ chăm sóc cho Hoàng tử…”
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Quận Chúa Phúc Hắc Muốn Bỏ Chồng
- Chương 39: Một chút manh mối thoáng hiện ra.