Việc Tô công công mất tích, là một việc quá trùng hợp và đầy kỳ lạ. Những kẻ bắt cóc bọn họ có thực sự chỉ là những tên côn đồ cướp bóc trên đường không? Hay là đã có một sự tính toán tỉ mỉ, âm mưu ám sát? Mục đích là…
Ngưng Hương nói rằng Tô công công lần này xuất phủ, ngoài sáng chính là đi xử lý sự vụ, nhưng trong tối chính là đã điều tra được một phần bí ẩn trong sự mất tích của Dung Thân Vương, hơn nữa có lẽ trong tay ông ấy đã có manh mối... chỉ là manh mối đó là gì thì không ai biết.
Tô công công mất tích, là ngẫu nhiên? Hay là do có người làm? Phía sau việc này còn cất giấu bí mật gì? Còn nữa Dung Thân Vương bây giờ rốt cuộc là sinh tử thế nào? Đang ở nơi đâu? Tất cả những chuyện này chất chồng đan xen vào nhau khiến Dung Thiển vô cùng phiền não.
Đành phải sự việc đến đâu thì lo đến đấy, hơn nữa từ tận đáy lòng, Dung Thiển cũng đã nói với bản thân mình hàng trăm hàng ngàn lần như vậy! Bởi vì hiện giờ nàng biết rõ, bản thân mình đã rơi vào một cái hố sâu vô cùng lầy lội, không thể thoát thân được, không thể chạy lấy người được, chỉ đành bước từng bước một, hết sức cẩn thận.
Hừ, Diêm Vương khốn kiếp, ông ta nhất định phải phù hộ nàng sống lâu trăm tuổi! Chứ nếu không, khi nàng bị người ta gϊếŧ chết, nàng nhất định xuống dưới đó sẽ phá hủy Diêm Vương điện của hắn!
Chung trà trong tay, hết nóng rồi lạnh, hết lạnh rồi lại nóng, thay đổi đã mấy lần, Dung Thiển ngồi trong phòng, dường như đã chìm vào chính suy tưởng của mình.
“Cốc cốc cốc!”
Ngoài cửa lại vang lên liên hồi. Nàng giương mắt ra hiệu, Ngưng Hương lập tức bước ra mở cửa, người đến là Tiêu Dư Sơ, hắn đứng lặng im, trạng thái u buồn, khí chất ảm đạm.
“Thế tử, là Tiêu công tử.”
Ngưng Hương xoay người bẩm báo. Dung Thiển gật đầu, Ngưng Hương tuân mệnh lui xuống.
“Sao hả? Lại có việc gì? Tiêu công tử lần này đến không phải là lại muốn hầu tẩm nữa chứ?” Miệng mỉm cười, lời nói trào phúng, Dung Thiển nhướng mày nhìn người đến, gương mặt nàng mỹ lệ, rực rỡ lấp lánh vô cùng động lòng người.
Im lặng, Tiêu Dư Sơ vừa đến đã bắt đầu, không biết là đang đấu tranh trong lòng hay là vẫn còn do dự, lúc đối diện với Dung Thiển, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng, trầm thấp nói: “Thực xin lỗi… Hôm qua, là ta thất thố.”
“Ha ha, Tiêu công tử từ trước đến nay vẫn luôn hận ta đến thấu xương… Hôm nay lại biết cúi đầu nhận sai trước mặt ta sao? Thật là hiếm thấy.”
Nàng búng tay gõ lên mặt bàn, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách không che giấu. Thấy vậy, Tiêu Dư Sơ hơi hơi hé miệng, hồi lâu mới thong thả nói: “Chuyện lần trước là ta hiểu lầm Thế tử. Phù muội nàng ấy… căn bản chưa bao giờ muốn thành hôn cùng với ta, nàng chỉ ...”
“Chỉ gì? Chỉ là dùng ngươi để bắt cầu, muốn có được vinh hoa phú quý mà nàng ta mong muốn đúng không?!”
“Không, Phù muội không phải như thế! Nàng chỉ là, nàng chỉ là ...”
“Được rồi, nàng ta là loại người gì ta không muốn biết, cũng không có hứng thú muốn biết, hôm nay Tiêu công tử ngươi đến đây, còn có chuyện gì nữa hay không, nếu không thì...”
“Thế tử.”
Dung Thiển không muốn vòng vo với Tiêu Dư Sơ, bây giờ bản thân nàng cũng có rất nhiều chuyện để lo lắng không có tâm tư đi quan tâm những việc khác? Vì thế nàng vô cùng lạnh nhạt, đi thẳng vào vấn đề, không hề che giấu sự dứt khoát của mình.
“Thế tử, ta… có thể tạm thời… ở tại trong phủ…hay không?” Tiêu Dư Sơ cắt ngang lời nàng nói, vẻ mặt đầy xấu hổ, thái độ vừa uất ức vừa nghẹn ngào, hắn nói trong do dự, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Cái gì? Ngươi muốn tạm thời ở lại nơi này?”
Dung Thiển có chút kinh ngạc, lúc đầu còn tưởng rằng mình nghe lầm. Sau khi tự mình suy nghĩ lại, Dung Thiển liền lại lập tức hiểu được mọi chuyện, chỉ lạnh nhạt cười, “Tiêu Dư Sơ, chẳng lẽ người yêu thích Quách Phù đến mức như vậy sao? Thích đến mức bây giờ nàng ta đã là thị thϊếp của Tam ca ta, không còn trong sạch, mà ngươi cũng không để ý hay sao?”
Một người nam nhân từ nhỏ đã được hun đúc trong lễ giáo phong kiến và các hành vi tôn trọng quy chế như hắn, Dung Thiển không tin Tiêu Dư Sơ có thể dùng tình yêu để bao dung cho tất cả những sai lầm của Quách Phù đến như thế?
“Tiêu Dư Sơ, ngươi muốn chờ đợi ở trong phủ của ta, là bởi vì chỗ này cách Phù muội của ngươi tương đối gần nhất, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể thám thính được tin tức của nàng ta đúng không? A, tình thánh, thật sự là tình thánh, có tình yêu này của ngươi, Quách Phù nàng ta quả thật là may mắn ba đời!”
Dung Thiển đứng lên, trào phúng ca ngợi, ánh mắt thẳng tắp. Nghe vậy, Tiêu Dư Sơ không nói lời nào, chỉ mím chặt môi giống như đang chờ đợi gì.
“Tiêu Dư Sơ, nếu ngươi đã có lòng như vậy ta cũng không thể quá tuyệt tình. Chỉ là, hôm nay khác với ngày xưa, Dung Thân Vương phủ của ta, sẽ không nuôi những người không có đóng góp…”
“Thế tử, nếu ngươi yên tâm, ta có thể giúp ngươi xử lý trướng mục. Tiêu Dư Sơ bình sinh không có bản lĩnh gì, nhưng trên phương diện trướng mục…”
Những lời nói khoác lác, Tiêu Dư Sơ chưa bao giờ nói, hắn chỉ muốn dùng hành động thực tế để chứng minh mọi thứ.
Dung Thiển cũng đã biết được tài năng của hắn, nhờ vào việc ngày hôm qua, vì thế nàng không có biểu hiện gì rõ rệt, bề ngoài giống như đang cân nhắc.
Kỳ thật, Tô công công mất tích, bí ẩn xung quanh đó cũng rất lớn, Dung Thiển cũng biết con đường sau này của mình không dễ đi, hơn nữa không có một người nào là tâm phúc để có thể sử dụng! Tên Tiêu Dư Sơ này, tuy rằng không mấy hòa thuận với nàng nhưng hắn làm người tương đối chính trực và thành thật không sử dụng bất cứ âm mưu quỷ kế gì! Cho nên, trong những lúc khó khăn thế này, rút củi dưới đáy nồi, cũng chưa chắc là một biện pháp không thể sử dụng…
“Tiêu Dư Sơ, nếu ngươi đã mở miệng ta cũng niệm tình nghĩa trước kia, miễn cưỡng đồng ý với ngươi. Nhưng mà ta cũng có một yêu cầu đó, chính là mặc kệ có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì ngươi cũng chỉ có thể ở lại trong phủ của ta thêm một năm nữa. Một năm sau, bất kể Phù muội của ngươi có kết cục như thế nào, thì ngươi cũng cần phải rời khỏi vương phủ của ta, ngươi thấy thế nào?”
Loại phương pháp cả tình nghĩa lẫn uy quyền đan xen, thật giả trộn lẫn này là loại phương pháp Dung Thiển vô cùng thành thạo!
Thật ra ngày hôm qua sau khi Tiêu Dư Sơ chứng minh tài năng của hắn, Dung Thiển cũng đã có ý định này. Chỉ là trong lòng nàng biết rõ con người của Tiêu Dư Sơ. Nếu không phải là tự bản thân hắn đến thỉnh cầu thì tuyệt đối hắn sẽ không cam tâm tình nguyện làm việc cho mình!
Vì thế, lời nói rầm rì của con người là vô cùng đáng sợ, nó có năng lực thao túng hành vi của người khác, những lời mà bọn hạ nhân ở đây nói về Tị Thân Vương phủ trước mặt Tiêu Dư Sơ hôm nay, quả thật đã phát huy tác dụng cực lớn của nó…
“Một lời đã định.”
“Được, một lời đã định. Ở đây có một chút sổ sách, ngươi mang về xem trước đi.”
Xem như mọi thứ đã được định đoạt, Dung Thiển cười gian xảo nhìn theo bóng dáng Tiêu Dư Sơ đi khỏi, ngoài cửa, Ngưng Hương lập tức bước vào có chút hơi vội vã sau khi khom người hành lễ, liền mở miệng gấp gáp nói, “Thế tử, Thánh thượng có chỉ, tuyên người lập tức vào triều yết kiến!”
“Ta? Vào triều?”