Thấm Tuyết Viên,
“Huyền Dạ Tuyết, ngươi không sao chứ?”
Dung Thiển đi vào gian phòng hơi tối, dường như trong không khí còn tồn đọng một chút mùi máu nhàn nhạt, Dung Thiển chầm chậm đi vào, thấy Huyền Dạ Tuyết nằm tựa trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ an tĩnh nhắm mắt lại, lông mi thật dài, mê người ưu nhã, hắn hơi rũ đầu che khuất một chút dung nhan, phong thái như ngọc thanh đạm, cánh môi hơi mỏng vì vừa hộc máu mà tăng thêm sắc đỏ, càng khiến cho hắn cả người đơn bạc mong manh, sắc mặt lại càng tái nhợt.
“Ngươi vừa hộc máu, có cần mời đại phu đến xem không?”
Dung Thiển hạ giọng, cho dù biết đối phương vẫn chưa ngủ, nàng lẳng lặng nhìn người trước mặt, trong mắt có một chút quan tâm lo lắng.
“Thế tử đến rồi à.”
Đôi mắt mở ra, bên trong là một mảng u tối. Tuy rằng, vẫn đen tuyền như hắc diệu thạch, nhưng hình như không có thần thái ngày trước mà mông lung ảm đạt vô cùng.
“Sao rồi, đã uống thuốc chưa?”
Nàng nhẹ nhàng cúi người dò hỏi, muốn hiểu biết một chút bệnh tình của hắn. Nghe vậy, Huyền Dạ Tuyết chỉ hơi mỉm cười, vừa như không còn sức lực, vừa tràn đầy ấm áp, dịu dàng khẽ nói: “Nóng lắm.”
“Ngươi chờ một chút, ta lấy qua cho ngươi.”
Dung Thiển không hề do dự, bưng chén thuốc đã không còn quá nóng lên, xoay người đi đến trước mặt Huyền Dạ Tuyết, nhẹ nâng hắn dậy, duỗi tay đưa chén thuốc ra, “Uống đi, uống vào sẽ khỏe lại.”
“Cảm ơn.”
Hắn dịu dàng cười, nhẹ nhàng và ấm áp, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó Huyền Dạ Tuyết nhìn nàng, thái độ khiêm cung: “Lúc nào cũng khiến Thế tử quan tâm, lại còn hao phí dược liệu trân quý trong phủ, Dạ Tuyết cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.”
“Không cần phải áy náy, thuốc vốn dĩ chính là dùng để cứu người, nếu có thể ban cho ngươi, cũng coi như là phát huy được hết tác dụng của nó.”
Dung Thiển cười cười đón lấy chén thuốc, đặt lại lên bàn, nhìn Huyền Dạ Tuyết tạm thời có lẽ không có gì trở ngại nữa, vì thế nàng mở miệng, muốn cáo từ.
“Đừng đi, ở lại trò chuyện với ta có được không…?” Nói xong câu nói khẩn cầu này, Huyền Dạ Tuyết lại chăm chú ngóng nhìn nàng.
Dung Thiển vốn định cự tuyệt, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy của đối phương, Dung Thiển liền không tự chủ được, khó mà chối từ, “Được, ngươi muốn nói gì?”
Huyền Dạ Tuyết mong manh suy yếu, đặc biệt là vào thời điểm này đối với cái người trước mắt đã từng cho nàng sự ấm áp này, Dung Thiển không thể cứng rắn được.
“Bệnh của ngươi…”
“Là bệnh từ khi còn nhỏ, vốn dĩ sinh ra thì đã yếu ớt. Ta là một cô nhi, vừa sinh ra thì đã bị vứt bỏ, là sư phụ nhặt ta về, từ đó nuôi nấng ta khôn lớn.”
Giọng nói hắn nhàn nhạt, không có bất cứ buồn vui đau khổ gì, giống như đang thuật lại chuyện của một người khác. Nói xong, Huyền Dạ Tuyết cười khẽ nhìn về phía Dung Thiển, phong thái như trích tiên giáng thế.
“Vậy...phải làm thế nào mới có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi? Nếu cứ thỉnh thoảng lại phát tác như vậy thì thân thể của ngươi sẽ…”
Nàng có hơi do đường ngập ngừng một lát, tỏ vẻ lo lắng, nhưng không biết vì sao, chỉ cần ngửi được mùi thuốc thoang thoảng trên người đối phương, là nàng sẽ cảm thấy tinh thần rất bình yên và thoải mái.
“Muốn chữa khỏi bệnh cho ta không phải là dễ dàng, trừ khi là… bỏ đi, nhiều năm như vậy ta cũng đã quen rồi. Sống trên đời này, âu cũng là kiếp số, không cần thiết phải cưỡng cầu.”
Nói xong, hắn cười thoải mái, hơi dựa vào giường, bởi vì không có sức, cho nên âm lượng giọng nói gần như là thủ thỉ.
Một mỹ nam khuynh thế như vậy lại phải chịu sự tra tấn của vận mệnh trên thế giới này thời sự là có quá nhiều thứ chúng ta đều bất lực, Dung Thiển cũng coi như hiểu thấu tuy nhiên vẫn không đành lòng “Ngươi cứ nói đi, rốt cuộc là phải làm thế nào, thì bệnh của ngươi mới có thể tốt lên được? Nếu có thể ta sẽ dốc hết toàn lực giúp ngươi.”
“Đa tạ. Chỉ là… bỏ đi, tương lai còn dài chuyện này về sau chúng ta hãy nói.”
Hắn mỉm cười một cách nhẹ nhàng, muốn nói lại thôi, chỉ nhìn Dung Thiển, giống như đã đặt mình ra ngoài sự sống chết mà suy xét, không hề bận tâm.
“Ngươi...”
Dung Thiển muốn nói một điều gì đó để an ủi hẳn. Nên biết trong lòng mình tuy rằng chưa phải là thích nhưng đối với Huyền Dạ Tuyết nào vẫn có sự thương hại và luyến tiếc.
“Thế tử!”
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bẩm báo khiến cho Dung Thiển chưa thể nói được gì thêm.
Nàng xoay người, nhìn thấy Ngưng Hương sắc mặt nghiêm trọng, liền quay lại nói với Huyền Dạ Tuyết “Ta đi trước, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Sau khi bóng hình xinh đẹp của nàng đi khỏi, thì lập tức có một bóng đen xuất hiện, ngay lúc cánh cửa đóng lại, bóng đen đứng phía sau Huyền Dạ Tuyết, vô cùng cung kính nói “Chủ tử, người nọ đã động thủ, có phải chúng ta cũng nên…”
“Không cần nóng vội… Có một số việc, thả dây dài mới có thể câu cá lớn. Yên tâm đi, ta sẽ không thua.”
Huyền Dạ Tuyết bây giờ tuy rằng giọng nói vẫn nhàn nhạt và thanh lãnh, nhưng không còn là ánh mắt mông lung vô định như vừa rồi, ngược lại hết sức tinh anh và trong trẻo, cùng với hai tiếng ho nhẹ, gương mặt hắn lộ vẻ mỉm cười, lẩm bẩm nghiền ngẫm.
-------
“Nói đi, chuyện gì?” Sau khi theo Ngưng Hương trở về phòng, Dung Thiển mở miệng nghi vấn.
“Thế tử, Tô công công gặp chuyện.”
“Cái gì?!”
Đất bằng dậy sóng, không ngờ đang êm đang đẹp mà lại có tin tức như vậy truyền tới! Trong lúc hết sức kinh ngạc, Dung Thiển tuy nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu, Ngưng Hương vỗ vỗ tay, ngoài cửa lập tức có hạ nhân tiến vào, vừa thấy nàng lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Đúng là vậy, Thế tử. Đây là thị vệ bên cạnh Tô công công, là đến truyền lời thay cho ông ấy.”
“Hồi bẩm Thế tử, thuộc hạ vốn dĩ cùng với Tô công công đi xử lý sự vụ. Nhưng không ngờ nửa đường thì Tô công công mắc bệnh, vừa bệnh là không dậy nổi, bởi vì không để Thế tử lo lắng, cho nên thuộc hạ mới về trước bẩm báo.”
Hắn chỉ cúi đầu trước sau không nhìn thấy được dung mạo. Nghe xong những lời này Dung Thiển trầm tư một chút, nàng cau mày nhìn quanh một vòng trong phòng, ánh mắt âm u đột nhiên vỗ bàn một cái, thanh sắc bén nhọn: “Nói thật đi!”
“Thế tử...”
“To gan! Ta muốn nghe lời nói thật!” Nàng ngăn cản Ngưng Hương muốn tiến lên, ánh mắt lạnh băng nhìn thị vệ.
Tên thị vệ kia thấy vậy thì có hơi sửng sốt, hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp nhìn Ngưng Hương, sau đó cúi đầu, giống như là đang suy xét chuyện gì đó.
“Tô công công đã gặp chuyện gì? Nói thật cho ta biết! Ta... không muốn lặp lại lần thứ ba!”
Giọng nói của nàng như băng giá, khí thế và áp lực khiến cho toàn bộ căn phòng này cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo! Thấy tình hình như vậy, Ngưng Hương cắn chặt khớp hàm, trái tim treo cao, tức khắc quỳ xuống, ánh mắt đau xót, hai tay nắm chặt lại: “Thế tử, Tô công công không phải bị bệnh mà là trên đường đi đã bị người ta bắt cóc bây giờ không rõ tung tích!”
“Bắt cóc? Không rõ tung tích? Thực ra là đã xảy ra chuyện gì…!”
“Hồi bẩm Thế tử, kể từ ba năm trước sau khi Vương gia mất tích, Tô công công bề ngoài tuy không nói gì nhưng bên trong vẫn âm thầm tìm kiếm tung tích Vương gia. Mấy ngày trước Tô công công vất vả lắm mới hỏi thăm được một chút tin tức, vốn dĩ muốn đi điều tra, nhưng không ngờ nửa đường thì lại bị người ta tập kích, trong lúc giao chiến Tô công công thất bại, sau đó mất liên lạc với chúng ta!”