Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quận Chúa Phúc Hắc Muốn Bỏ Chồng

Chương 35: Đại hiệp chính nghĩa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ sau cái đêm Tiêu Dư Sơ đến, Dung Thiển cũng không hề bước ra khỏi cửa.

Sản nghiệp của Dung Thân Vương quả nhiên khổng lồ, trướng mục chất cao như núi, muốn hiểu rõ ràng quả thật không phải là việc một sớm một chiều, cho nên dù là đầu óc khôn khéo, chỉ số thông minh cực cao thì Dung Thiển cũng không tránh được phải hao tốn chút công phu, nghiêm túc tập trung nghiên cứu!

Bây giờ Dung Thân Vương phủ tình trạng bề ngoài thì có vẻ sống yên gió lặng, nhưng không biết bên trong có bao nhiêu bàn tay đen tối đang trực chờ, chỉ đợi thời cơ đến sẽ lập tức lao vào xâu xé.

Có một câu nói gọi là cây cao thì đón gió to, lớn thuyền thì lớn sóng! Bây giờ chỉ cần nàng đi sai một bước, thì Dung Thân Vương phủ này sẽ ầm ầm sụp đổ, không thể tồn tại được nữa!

Hơn một nửa tài lực của Thiên Tử Quốc thuộc về Dung Thân Vương phủ, điều này có thể nói là tài đại thông thiên! Nhưng bây giờ không có Dung Thân Vương chống đỡ, ngay cả một Nhã Địch quận chúa Lâm Ý Nhân nho nhỏ mà cũng dám dòm ngó đến gia sản của phủ Dung Thân Vương, thì đừng nói gì đến những bàn tay đen tối còn đang lẩn trong bóng đêm, âm thầm chờ đợi thời cơ xuất thủ.

Đây chính là khối thịt mỡ mà bất cứ ai cũng muốn đến chia một phần! Huống chi tình hình trước mắt là đang ở bên kia con dốc, dần dần đi xuống, càng ngày càng không có lực chống trả gì, quả thật là mặc cho người ta xâu xé!

Dung Thiển nàng không muốn như vậy, cho nên trước khi cuồng phong sóng dữ còn chưa hoàn toàn ập đến, thì nàng phải vì chính bản thân mình làm một chút chuyện.…

Sau khi xem qua tất cả sổ sách một cách tỉ mỉ, chi tiết từng tờ một, Dung Thiển tuy không thể hiểu hết được mọi ngóc ngách tài sản và công việc kinh doanh của phủ Dung Thân Vương.

Nhưng ít nhất là nàng cũng đã đại khái hiểu rõ được về nguồn tài chính, các hoạt động đầu tư và lợi nhuận phân phối, vì thế nàng muốn nhúng tay vào...cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Kể từ lúc này, nàng xem như đã chuẩn bị trong lòng một phương án cho chính mình, còn kế tiếp…… Dung Thiển hơi nhíu mày, chìm vào suy tư... Ngay khi trong đầu vừa có chút ý tưởng thì có một thân ảnh đẩy cửa phòng ra.

Người này phong hoa tuyệt đại, tuấn tú quyến rũ, chính là Vân Nhiễu, hắn hơi dựa vào cánh cửa, phong tình vạn chủng, yêu nghiệt lan tràn cong môi, nghiền ngẫm nói: “Thế tử đã quên ta rồi sao? Lâu như vậy cũng không thấy triệu kiến…”

“Gần đây ta rất bận, quả thực không có thời gian đâu, làm phiền Vân công tử đi chỗ khác mà du ngoạn đi.” Tuy rằng đối diện với một tuyệt đại mỹ nam như thế, Dung Thiển Nhìn cũng rất vui mắt, nhưng nàng đương nhiên là biết, những thứ càng xinh đẹp thì càng không thể đυ.ng vào, đặc biệt còn là... chủ động đưa tới cửa.

“Nếu không thể hầu hạ bên cạnh Thế tử thì một mình Vân Nhiễu dù cho có đi đâu cũng không thú vị gì! Hơn nữa, Vân Nhiễu biết Thế tử những ngày gần đây rất vất vả, cho nên đã đặc biệt chuẩn bị một chén cháo, bồi bổ thân thể cho Thế tử.…”

Hắn tươi cười dịu dàng và ấm áp, cặp mắt đào hoa chứa đầy tình ý. Dung Thiển nhất thời không biết nói sao, nàng khép sổ sách lại, ra vẻ kinh ngạc mở miệng hỏi: “Ngươi nấu à?”

Một tên mỹ nam yêu nghiệt như thế lại tự mình chạy đi nấu cháo cho nàng, diễm phúc này...quả thật là không nhỏ!

“Đúng vậy, nấu cháo cho Thiển Thiển, đương nhiên là ta phải tự mình làm. Nếu không, làm sao có thể biểu lộ được thành ý của ta? Tới đây đi, Thiển Thiển, ăn thử một muỗng, xem hương vị có ngon không?”

Lúc đầu còn gọi là Thế tử, thì bây giờ đã chuyển thành Thiển Thiển. Vân Nhiễu vừa bước tới thì cả người đã dựa sát vào. Một luồng hơi thở yêu nghiệt mê người tức khắc dũng mãnh chui vào mũi, khiến người ta không thể tự chủ, sinh ra si mê.

Bất quá chỉ là một chén cháo gạo tẻ, có gì gọi là ngon hay không? Nhưng Dung Thiển không ngờ ăn vào không khác gì mỹ vị nhân gian, sau khi ăn hết vẫn còn chép miệng, khen ngợi: “Ừ, mùi vị không tệ, làm phiền Vân công tử, ngươi có thể đi rồi.”

Câu trước vừa khen ngợi thì câu sau đã ra lệnh tiễn khách! Sau khi nghe vậy, Vân Nhiễu sắc mặt hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó, lập tức tươi cười vô cùng quyến rũ nói: “Đây là lần đầu tiên ta đích thân nấu, cứ như vậy mà dân tặng cho Thiển Thiển, chẳng lẽ… Không có biểu lộ gì đặc biệt sao…?”

Hắn nghiêng người, áp cơ thể về phía nàng, đối diện với đôi mắt trong trẻo không có bất cứ tì vết gì của Dung Thiển, ánh nhìn Vân Nhiễu chan chứa tình ý nồng nàn, mở miệng đầy mê hoặc, “Thiển Thiển, chẳng lẽ…ngươi không muốn nếm thử một chút tư vị của ta sao?”

Trong ánh mắt hắn là sự mê hoặc và đầy dụ dỗ, hắn đi từng bước một chút đến gần nàng, đưa tay về phía trước, hơi hơi chạm vào, đúng lúc Vân Nhiễu chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể kéo được áo Dung Thiển xuống thì cửa lại một lần nữa được kéo ra... chỉ thấy Ngọc Hàm vẻ mặt tức giận đứng thẳng tắp, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đầu tiên, hắn có hơi sửng sốt, sau đó là vẻ mặt khinh thường, cuối cùng là phẫn nộ ngập trời, hừng hực thiêu đốt!

“Hai người các ngươi... đang làm chuyện gì?! Ban ngày ban mặt không cảm thấy thẹn hay sao?!”

Ngọc Hàm không đến một mình, hắn còn kéo theo Tiêu Dư Sơ đang nửa say nửa tỉnh. Thấy chuyện tốt của mình bị phá hỏng, Vân Nhiễu đảo ánh mắt yêu tà mê hoặc, vẻ mặt không kiên nhẫn, khẩu khí vừa ghét bỏ vừa khinh miệt: “Tiểu tử ngươi còn nhỏ, đi tìm chỗ nào mát mẻ mà chơi đi, chỗ này không có việc của ngươi đâu.”

“Con khổng tước khốn khϊếp kia, ngươi nói ai là tiểu tử hả? Có giỏi thì nói lại một lần nữa đi, xem bổn thiếu gia có gϊếŧ chết ngươi hay không!” Ngọc Hàm khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tức giận trả đũa lại.

Nhưng nghe thế, Vân Nhiễu từ từ đứng dậy, hoàn toàn không hề để hắn, vào mắt ngược lại còn trào phúng chế nhạo, mở miệng châm chọc “A? Chỉ bằng ngươi sao?”

“Ngươi! Ngươi không được khinh người quá đáng! Con khổng tước lòe loẹt kia, ta nói cho ngươi biết, tuy rằng bổn thiếu gia bây giờ đánh không lại ngươi, nhưng điều này không có nghĩa là cả đời này, ta cũng sẽ không đánh lại ngươi, ngươi cứ chờ đó đi, chắc chắn sẽ có một ngày bổn thiếu gia sẽ dẫm ngươi xuống dưới chân giống như dẫm một con kiến!”

Hắn vừa nói vừa dùng chân nghiền nghiền mặt sàn, vẻ mặt kiêu ngạo vô cùng! Nói xong, hắn kéo Tiêu Dư Sơ đến, vội vã đi vào, vòng qua Vân Nhiễu, trực tiếp làm lơ con khổng tước kia, cuối cùng khi đối mặt với Dung Thiển, hắn vô cùng uy phong lẫm liệt, chỉ thẳng vào mũi nàng nói như mắng một tên phụ tình bạc nghĩa: “Dung Thiển, ngươi là tên súc sinh! Ngươi đã chiếm được Tiêu Dư Sơ, bây giờ còn muốn đuổi hắn đi, sao ngươi lại phát điên lên như vậy, có biết như thế là rất vô sỉ không?!”

Ngọc Hàm tỏ ra bản thân mình là một chiến binh chính nghĩa, có quyền phán xét tất cả mọi bất công trên thế gian này, hắn trừng mắt nhìn Dung Thiển, vừa lôi kéo vừa chỉ vào Tiêu Dư Sơ đang say khướt, miệng đầy lí lẽ nói muốn đòi lại công đạo cho Tiêu Dư Sơ!

“Ta? Đã chiếm được hắn?”

Dung Thiển cũng không thể hiểu nổi, nàng vẻ mặt kinh ngạc, không biết vì sao đến giờ mà Tiêu Dư Sơ còn chưa đi? Dung Thiển nhíu mày, lạnh lùng hỏi, “Ngọc Hàm, ngươi có biết mình đang nói gì không?”

“Hừ, không phải sao? Đêm qua, ngươi gọi Tiêu Dư Sơ đến thị tẩm, xong việc còn để hắn bị Quách Phù bắt gặp! Bây giờ Tiêu Dư Sơ hắn cái gì cũng không có, mất trinh tiết, còn không có người yêu, nhưng mà ngươi thì sao... ngươi là tên đầu sỏ gây ra tội, mà lại muốn đá hắn ra ngoài phủ! Nói cho ngươi biết, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy đâu! Hôm nay Ngọc Hàm thiếu gia ta nhất định phải ra mặt cho Tiêu Dư Sơ! Ngươi mau nói đi, muốn giải quyết chuyện này thế nào?”

Ngọc Hàm thật sự đã cho mình là một đại hiệp, hoặc là từ trước cho đến nay, trong lòng hắn đều có một giấc mộng làm đại hiệp! Bây giờ, vất vả lắm mới tìm được một cơ hội, cho nên đương nhiên là sẽ không buông tay…

“Dung Thiển, nếu hôm nay ngươi quyết tâm muốn đuổi Tiêu Dư Sơ đi thì nhất định phải bước qua cửa ải của ta trước đã!”
« Chương TrướcChương Tiếp »