“Phù muội……”
“Tiêu Dư Sơ! Ngươi đã làm cho ta vô cùng thất vọng!”
Quách Phù xuất hiện vào lúc này, thời gian có thể nói là vô cùng trùng hợp! Thấy vậy, Dung Thiển nhàn nhạt cười, bất động thanh sắc yên tĩnh chờ xem diễn biến.
“Tiêu Dư Sơ, ngươi giỏi lắm, bề ngoài ngươi nói chỉ đối xử tốt với một mình ta, nhưng quay lưng lại thì nhào vào sự ôm ấp của người khác! Hừ, đêm tối sao thưa, hai người các ngươi đều ở chung một phòng, căn bản chính là làm chuyện cẩu thả, uổng công ta còn tin tưởng ngươi như vậy, chăm sóc cho ngươi, hóa ra... ngươi chỉ là một tên lừa đảo, một kẻ gian dối!”
Nàng ta ra vẻ khổ sở, lên án một cách dữ dội, bước từng bước một tiến lên, giống như là đã chịu một sự uất ức to lớn. Quách Phù một tay chỉ thẳng vào Tiêu Dư Sơ, toàn thân không thể khống chế rung lên bần bật, thân thể yếu đuối như một mảnh lá cây, không thể chịu nổi bất cứ sóng gió gì đánh tới!
“Tiêu Dư Sơ, ngươi thật quá đáng, ngươi luôn miệng nói muốn cưới ta, nhưng sau lưng lại làm chuyện bỉ ổi không có liêm sỉ như vậy! Ngươi lừa gạt ta, ta sẽ không gả cho ngươi! Không chỉ như thế, ta còn muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi, từ đây về sau ta và ngươi không có liên quan gì với nhau nữa!”
Một đao cắt đứt, không còn lại gì của trước đây, Quách Phù diễn vai “kẻ bị hại” hai dòng nước mắt cuồn cuộn chảy, vẻ mặt đau thương.
“Phù muội……”
Thình lình bị nàng ta ngang ngược chỉ trích như thế, nhưng Tiêu Dư Sơ không nói lời nào, chỉ là ánh mắt xót xa, bên trong… có gì đó như đang lan tràn, không ngừng khuếch tán, càng lúc càng mênh mang.
“Phù muội… nàng thật sự nghĩ ta là người như vậy sao…?” hắn nhắm mắt, tay nắm chặt lại, thân hình như chìm vào trong bóng đêm, Tiêu Dư Sơ nhìn về phía trước, giọng nói run rẩy đến mức ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra được.
“Không phải ta muốn nghĩ như vậy, mà là sự thật đã bày ra trước mắt! Tiêu Dư Sơ, ta sẽ không thành hôn với ngươi, loại người như ngươi, ta thấy thật ghê tởm!”
Nàng ta dùng một lóng tay chỉ thẳng vào mặt Tiêu Dư Sơ biểu lộ ý muốn xa cách rất rõ ràng! Quách Phù vì muốn thoát khỏi sự ép buộc thành hôn của Dung Thiển cho nên đã cố ý bôi nhọ, đổi trắng thay đen!
“Có thật là bởi vì ghê tởm ta không hay là bởi vì…” Chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cho nên Quách Phù cũng không tiếc dùng từ nặng nề! Nghe vậy, Tiêu Dư Sơ nhàn nhạt cười, chua xót tịch liêu.
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người ruồng bỏ tình nghĩa giữa chúng ta, làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, còn không phải là Tiêu Dư Sơ ngươi hay sao? Ngươi quả thật là một tên khốn kiếp!”
Hắn đối với nàng ta từ trước đến nay không hề thay đổi, không dám cãi lời, nhưng mà hôm nay lại dám to gan nghi ngờ nàng ta!
Trong lúc tức giận Quách Phù không khỏi thu hồi bộ dạng đau thương yếu đuối của mình lại, thay vào đó là một tư thế oai hùng, uy phong lẫm liệt, vô cùng khí thế hϊếp người mở miệng nói: “Tiêu Dư Sơ, chúng ta hết rồi! Ngươi vong ân phụ nghĩa, không biết liêm sỉ, sau lưng ta làm chuyện cẩu thả trái luân thường với tên Thế tử đoạn tụ này, tạo thành tổn thương nghiêm trọng đối với tâm lý và cuộc sống của ta! Được rồi, ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi, không phải ngươi muốn lấy ba nghìn lượng ngân phiếu kia để ra đi hay sao? Không cần phiền phức như vậy đâu, ba nghìn lượng đó coi như là phí tổn bồi thường cho ta trong thời gian qua là được!”
Nàng ta cong môi đỏ, đổi trắng thay đen, chỉ trong chốc lát, Tiêu Dư Sơ trong lời nói của nàng ta đã biến thành một tên bạc tình phụ nghĩa, vô sỉ hết mức, hơn nữa còn cần phải trả tiền bồi thường cho tổn thất của nàng ta!
Từ đầu đến cuối Dung Thiển chỉ nhàn nhạt cười nhìn màn diễn khôi hài trước mặt, nàng từ từ nhướng mày, lúc này mới cất tiếng: “Quách tiểu thư, ngươi hắc một bát nước bẩn như vậy lên người thật lòng đối đãi với mình… cảm giác như thế nào hả? À, không cần hiểu lầm, thật ra ta cũng không phải muốn giải thích gì đâu. Nhưng đúng lúc bát nước bẩn mà ngươi hắc cũng bắn vào chỗ ta, điều này...làm ta cảm thấy rất không vui.”
“Ba nghìn lượng của Tiêu Dư Sơ chính là ta hứa cho hắn, nhưng mà bây giờ ngân phiếu vẫn còn chưa đưa ra, ngươi đã vô cùng lo lắng nhớ thương đến như vậy có phải là có hơi quá đáng không? Ha ha, nhưng mà không biết Quách tiểu thư nhân gian tiên tử như vậy cần bạc để làm gì nhỉ? Ôi, nhưng mà cũng không có cách nào khác, cho dù là tiên tử thuần lương đến cách mấy khi đã sa vào trần thế thì cũng trầm luân trong chốn phù hoa của nhân gian này… Ha ha, Quách tiểu thư, thế nào, đến chỗ Tam ca của ta Tị Thân Vương phủ cảm thấy thế nào? Ừ, kể cũng đúng, bản thân người chỉ là một cô nương không tiền không thế, không có thân phận bối cảnh gì muốn bình yên sống ở Tị Thân Vương phủ, đương nhiên là phải chuẩn bị một chút! Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, ngươi đến Tị Thân Vương phủ vốn chính là chuyện của ngươi, tại sao lại vơ vét tiền bạc ở Dung Thân Vương phủ ta chứ? Thật sự nghĩ ta là kẻ coi tiền như rác hay sao?!”
Trước tán dương sau trào phúng, Dung Thiển âm điệu nhịp nhàng, rõ ràng vang vọng!
Nghe vậy, Quách Phù thấy mưu kế đã bại lộ, tức khắc trên mặt không còn chút máu!
Trong khi đó, Tiêu Dư Sơ đứng ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặc hết sức kinh ngạc, trong ánh mắt hắn giống như có sóng cuộn biển gầm, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói lời nào, chỉ nắm chặt hai tay lại, đốt ngón tay cũng đã trắng bệch!
“Dung, Dung Thiển, ngươi nói bậy! Ta không hiểu gì cả! Không thèm đôi co với ngươi! Ta còn có việc, ba ngàn lượng kia ta sẽ đến lấy sau!”
Quách Phù lắp bắp, không có mặt mũi nào tiếp tục ở lại, vì thế tùy tiện tìm một cái cớ muốn bỏ đi.
Dung Thiển cũng không nói gì thêm, giống như không hề nghe thấy, nàng chỉ cười cười nhìn bóng dáng đối phương bỏ đi, nửa thật nửa giả cất tiếng châm chọc: “Sao lại như vậy, chỉ thế mà đã bỏ đi rồi à? Ta còn định mở tiệc chiêu đãi vị tân Tam tẩu của ta nữa chứ! Mà cũng không phải, lúc Tam ca của ta nạp ngươi vào phủ, ngươi chỉ lấy thân phận của một hạ nhân, bây giờ ngươi ở trong phủ Tam ca thì ngay cả thị thϊếp hạ đẳng cũng không phải... Thật sự là không có tư cách để ta chiêu đãi, đúng là không có tư cách… Ha ha.”
Tiếng cười như chuông bạc, một đường đuổi theo thân ảnh Quách Phù đang chạy xa. Còn bên cạnh, Tiêu Dư Sơ khi nghe nói đến mấy chữ “ngay cả thị thϊếp hạ đẳng cũng không phải”, thì thân thể không tự chủ được nhẹ nhàng run rẩy.
“Sao hả? Luyến tiếc à? Tiêu Dư Sơ à Tiêu Dư Sơ, quả thật không thể nhìn ra ngươi là một tình thánh đó, người ta đã đối đãi với ngươi như vậy mà ngươi vẫn còn.…”
Câu nói kế tiếp, Dung Thiển không định nói nữa... Dù sao thì chuyện cũng không liên quan gì đến nàng. Nàng đã nói một cách rất rõ ràng với Tiêu Dư Sơ, Dung Thân vương phủ của nàng bây giờ không còn có chỗ để hắn dung thân nữa!
“Ba ngàn lượng ngân phiếu, tự ngươi đến phòng thu chi mà lấy, còn việc có cho nàng ta hay không thì...”
“Quách thúc đã từng cứu ta… Ta đã từng hứa với thúc ấy sẽ chăm sóc cho con gái của thúc… Ta biết ở trong mắt của người khác ta thật sự rất vô dụng, nhưng ân nhân trước khi lâm chung đã dặn dò, ta…”