Tiêu Dư Sơ chỉ trích trong cơn phẫn nộ, mở miệng chất vấn nàng, hắn đứng trước mặt, tay ôm bầu rượu, cảm xúc bất ổn một tay chỉ thẳng vào Dung Thiển nói: “Là ngươi! Là ngươi đúng không! Ngươi vì muốn chiếm được ta, cho nên đã đích thân chế tạo ra màn kịch này, giả vờ cho ta và Phù muội thành thân, kỳ thật chính là muốn bôi nhọ nàng trước mặt ta, khiến ta cho rằng nàng là một nữ tử tham mộ hư vinh, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, rất đáng ghê tởm, đúng hay không!”
Tiêu Dư Sơ với mái tóc hơi rối, trong men say, hắn chỉ vào Dung Thiển, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy thống khổ, vẻ hào hoa phong nhã thường ngày bây giờ còn thêm vào một chút khặp khiễng do không tỉnh táo. “Dung Thiển, ngươi thật sự quá đê tiện, sao ngươi có thể làm như vậy được? Người thân là nam tử, là một nam tử thì phải đường đường chính chính thích nữ tử. Vì sao lại cố tình chạy tới trêu chọc ta làm gì?! Tiêu Dư Sơ này, đường đường bảy thước nam nhi, trong lòng kinh luân đủ đầy, học phú ngũ xa, ốm là phải có tiền đồ phải nhân sinh tốt đẹp hơn... nhưng hiện tại, tất cả mọi thứ đều đã bị ngươi hủy hoại, ngươi không chỉ hủy hoại ta, ngươi còn vu khống cho Phù muội!”
“Vu khống cho Quách Phù? A..!”
Dung Thiển vô cùng chán ghét bị người ta chỉ vào mũi mà mắng, loại cảm giác bị người ta ngang ngược chỉ trích như vậy làm nàng cảm thấy rất khó chịu!
Dung Thiển nàng từ trước đến nay không phải là một người dễ dàng bị người ta ức hϊếp! Đối với Tiêu Dư Sơ, nàng có thể nhường nhịn, dù sao thì trong lòng nàng hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút cảm thông đối với hắn.
Giống như có câu nói: người đáng thương, tất có chỗ đáng trách! Nhìn bộ dạng của hắn không biết hối cải, lừa mình dối người như bây giờ, quả thật, nàng cũng không muốn nói thêm gì! Căn bản là không muốn quan tâm!
“A, tham mộ hư vinh? Không từ thủ đoạn! Xem ra những gì mà lúc trước Quách Phù hành động, ngươi đều đã biết.”
“Không! Không phải! Đó là do ngươi cố ý tạo ra! Sự tình căn bản không phải như vậy! Phù muội nàng dịu dàng biết lòng người, đáng yêu, lương thiện, sao lại có thể làm ra những chuyện như vậy được? Ta biết, nhất định là ngươi ép nàng! Nàng bất đắc dĩ, mới phải làm như vậy, có đúng không?”
Hắn lớn tiếng hét lên, biểu tình phẫn nộ, còn vung tay ném bầu rượu đi, Tiêu Dư Sơ đang say khướt, đột nhiên móc một cây chủy thủ từ trong tay áo ra, lưỡi đao nhỏ sáng long lanh, chỉ vào Dung Thiển!
“Đồ đê tiện, ta phải gϊếŧ ngươi. Ngươi đã huỷ hoại ta, bây giờ còn muốn hủy hoại Phù muội! Nếu ta tiếp tục để ngươi đắc ý, thì trên đời này không còn có thiên lý nữa!”
Hắn kích động tiến lên, mang tất cả mọi tội lỗi để quy chụp lên đầu Dung Thiển! Nghe vậy, vốn đang bực bội nay lại lửa cháy đổ thêm dầu, Dung Thiển tức giận không ngừng dâng trào, lại không đè nén được!
“Thiên lý? Cái gì là thiên lý! Hừ, Tiêu Dư Sơ, ngươi nghe rõ ràng cho ta, ngươi nói ta huỷ hoại ngươi, trên thực tế, ngoại trừ ta đem ngươi về đây thì ta đã từng ép buộc ngươi làm bất cứ chuyện gì chưa? A, người nói ta vì muốn chiếm được ngươi mà cố ý bôi nhọ Quách Phù, còn vừa vặn khéo léo thiết kế để ngươi thấy được chuyện này sao! Nhưng mà ngươi có nghĩ tới không, từ đầu tới cuối, Quách Phù nàng ta có biết ngươi ở đó hay sao? Lúc ấy, nàng có thái độ gì, còn ta là thái độ gì!”
“A, ta biết rồi, ngươi khẳng định sẽ nói đó là bởi vì ta đang diễn kịch, cố ý dẫn dắt khiến ngươi hiểu sai. Nhưng mà Tiêu Dư Sơ à Tiêu Dư Sơ, ngươi rõ ràng trong lòng cái gì cũng đều biết, nhưng lại không chịu thừa nhận! Vì sao hả? Bởi vì ngươi sợ, ngươi chỉ đang lừa mình dối người mà thôi!”
“Không có! Ta không có!”
“Ngươi có! Ngươi chắc chắn có! Tiêu Dư Sơ, kỳ thật ngươi căn bản đã sớm biết Quách Phù nàng ta căn bản là loại người gì, nhưng mà là ngươi không muốn thừa nhận thôi! Bởi vì ngươi sợ một khi thừa nhận, ngươi sẽ không tiếp thu được sự thật máu chảy đầm đìa như vậy, ngươi sẽ thương tâm, ngươi sẽ khổ sở! Nhưng mà ta nói cho người biết sự thật mãi mãi cũng sẽ là sự thật, vĩnh viễn cũng sẽ không bởi vì ngươi lảng tránh mà biến mất không tồn tại! Sự thương tâm của ngươi, sự khổ sở của ngươi, sẽ không bởi vì ngươi lừa mình dối người, lựa chọn làm đà điểu sống qua ngày mà giảm đi nửa phần, ngược lại, ngươi vĩnh viễn sẽ sống trong thống khổ, giãy dụa và đau đớn!”
“Không, ngươi nói dối! Ngươi nói dối! Phù muội không phải như vậy, tất cả mọi chuyện này đều là do ngươi bày ra!”
Dung Thiển lần này quả thật đã nổi giận, nàng nghiêm sắc mặt mắng Tiêu Dư Sơ! Nhưng hắn nghe vậy vẫn gàn bướng hồ đồ, chỉ phe phẩy đầu, nửa câu cũng nghe không lọt!
“Dung Thiển, ngươi không cần xảo biện ở đây! Lúc trước nếu không phải bởi vì ngươi, thì ta hiện giờ sao lại ra nông nỗi này! Ta và ngươi vĩnh viễn không đội trời chung, bây giờ đơn giản dứt khoát, chấm dứt đi!”
Hắn trong cơn say lại thêm tức giận, ánh mắt đỏ như máu, lập tức vung tay lên, đột nhiên đâm về phía trước, lần này bằng bất cứ giá nào, mặc kệ là xảy ra chuyện gì cũng phải tiêu diệt Dung Thiển!
Lưỡi đao bén nhọn, trong nháy mắt sắp đâm vào người nàng! Dung Thiển cũng tức giận hết mức, khó có thể miêu tả, nàng tiến lên đột nhiên lập tức khống chế tay Tiêu Dư Sơ, sau đó cắm lưỡi đao nhỏ vào thân cây, dùng sức một đập mộ cái, chủy thủ gãy đôi, sau đó hung hăng nắm lấy vạt áo hắn, đột nhiên kéo lại trước mặt, mắt đối mắt, mũi đối mũi, giữ yên tư thế, lạnh băng nói: “Thật là một kẻ đáng thương, vừa yếu đuối vừa nhát gan nữa!”
Rồi nàng mạnh tay, hung hăng ném hắn ra, Dung Thiển từ trên cao nhìn xuống, nghiêng mắt lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Tiêu Dư Sơ, từng câu từng chữ chậm rãi thốt ra từ miệng nàng: “Tiêu Dư Sơ, không phải ngươi đã nói ta vì muốn chiếm được ngươi, cho nên mới bày ra tất cả những trò này sao?! A, được! Bây giờ ta cho ngươi một ngàn lượng, số tiền này đủ để bồi thường tự do cho ngươi trong hơn một năm nay, ngươi cầm tiền, cút khỏi Dung Thân Vương phủ cho ta! Ngươi cứ nhìn mà xem, bây giờ không có ta xen vào quấy nhiễu ngươi, thì Phù muội xinh đẹp thiện lương của ngươi, có trở về bên cạnh ngươi hay không? Từ đây cùng ngươi tương cử thân cận, cử án tề mi hay không? Dung Thiển ta ở đây, chúc mừng ngươi trước!”
Dung Thiển phất phất tay, khí chất ôn hòa điềm tĩnh! Nàng có một đặc điểm, chính là trong lòng càng phẫn nộ, bề ngoài sẽ càng trầm tĩnh! Cho nên lúc này, khi nàng nhìn Tiêu Dư Sơ, gương mặt tràn đầy tươi cười và vô cùng xán lạn, tiếu lệ sinh sôi: “ Từ đây về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”