Chương 1: Tiết tửCó lẽ đời trước nàng bơ quá nhiều đàn ông, kết quả là ngay đến ông trời cũng nhìn không vừa mắt. Gặp phải báo ứng, Dung Thiển nàng không nghĩ rằng cứ như vậy đang ngủ liền ngủ thẳng xuống âm tào địa phủ.
Dung Thiển không ngừng đi theo đội ngũ phía trước đến trước cửa chính rất lớn của Địa phủ. Nàng mơ hồ khó hiểu. Không biết bản thân mình đến nơi này bằng cách nào, đột nhiên một bàn tay bưng một chiếc bát đưa đến trước mặt, trong bát sóng sánh chất lỏng màu nâu vàng, một âm thanh già nua vang lên, nhưng nghe giọng nói có vẻ hiền lành:
- Cô nương, đừng so đo chuyện cũ trước kia, uống bát canh Mạnh Bà này, sớm đầu thai chuyển thế đi thôi.
Canh Mạnh.. Bà? ahihi, thật không phải nằm mơ? Không thể nào!
Gắng sức nháy mắt mấy cái, lắc đầu, nàng muốn làm bản thân tỉnh lại từ trong mộng. Nhưng mà mặc cho Dung Thiển nháy mắt bao nhiêu lần, lay người nhiều hay ít, ở trước mặt nàng, bát con vẫn nguyên xi không hề biến mất, nước canh Mạnh Bà bên trong sóng sánh vẫn cứ sóng sánh tựa như đang vẫy tay kêu gọi.
- Nhanh lên, nếu không uống sẽ ném thẳng cô vào chảo dầu đấy.
Thấy nàng mãi lúc lâu không động đậy gì, Ngưu Đầu đứng bên cạnh mất kiên nhẫn nói.
Dung Thiển nghe vậy, hít một hơi thật sâu lại thở ra, nàng không cam lòng né khỏi chén canh, quay người lại sắc mặt nghiêm túc hỏi:
- Xin hỏi đại nhân, ta chết như thế nào?
Hắc, ngươi quỷ gian xảo này vậy mà dám chất vấn ta? Ngươi chết như thế nào ư? Ngươi chết như thế nào chính ngươi còn không biết! Ngưu Đầu phẫn nộ vừa mắng vừa nói. Đầu năm nay, quỷ muốn kiếm chuyện nhiều lắm, gã nhìn liền thấy phiền!
Có điều tuy nói như thế, nhưng vẫn cung kính mẫu mực làm tốt công tác, mặc dù trong lòng gã rất khó chịu, nhưng vẫn lấy ra chấp hành lệnh để đối chiếu, trong miệng thì thầm:
- Dung Thiển, nam, chết vào..
Ửm? Dung Thiển? Nam!
Trong lòng "lộp bộp" một chút, Ngưu Đầu khϊếp sợ ngẩng đầu lên nhìn! Nhìn Dung Thiển, lại nhìn xem sổ ghi chép sinh tử, tiếp theo lại nhìn Dung Thiển một lần nữa, lại nhìn nhìn sổ ghi chép sinh tử, lúc này một giọt mồ hôi lạnh theo trán hắn rơi xuống, khiến gã rùng mình phát run, ô hô thương thay: Gã hình như đã bắt sai người rồi..
- Đưa ta trở về! Ta nói, mau đưa ta trở về!
Diêm Vương ngồi trên điện đã biết hết sự tình từ đầu đến cuối, vỗ mạnh bàn một cái.
Dung Thiển tỉnh lại trong giấc mộng lớn, không khỏi nổi trận lôi đình, nét mặt nghiêm túc!
Hừ, quả như nàng nghĩ, chính mình đang êm đẹp ngủ một giấc ở trên giường, kết quả vừa mở mắt ra đã đến cổng Địa phủ? Thì ra quả thật đã bắt sai người rồi? Gã đầu ngựa hồ đồ!
Trong lòng nàng cực kỳ tức giận có lẽ chỉ có từ "hận" mới diễn tả nổi, Dung Thiển nắm chặt áo của Phán quan, hung ác mà uy hϊếp:
- Đưa ta trở về, bằng không..
Trong mắt lóe tinh quang, ỷ vào chính mình có lý, Dung Thiển làm hùm làm hổ, toàn thân mang theo khí thế rất lớn!
Ngay từ đầu ai bảo bọn họ ăn không ngồi rồi, làm không tốt công tác của mình, sơ suất để xảy ra chuyện hại tính mạng con người, quá đáng giận!
- Nói lại một lần nữa, đưa ta trở về!
Nàng không cần ở lại nơi này, cũng không muốn đầu thai chuyển thế như vậy, dù sao đời này nàng còn chưa sống đủ đâu, không nghĩ cứ vậy đánh mất cuộc sống sau này. Nàng ung dung bày ra tư thế đợi người trả lời.
- Được, được, được, bà cô tổ của ta, cô đừng ầm ĩ nữa được không? Để ta suy nghĩ phải làm gì, ta đang suy nghĩ đây.
Phía sau chiếc bàn, Diêm Vương cầm chiếc mũ đi qua đi lại, vẻ mặt bất đắc dĩ quá đỗi sầu khổ. Aiz, không phải không mới chỉ ngủ gật một lúc, làm sao đã lại xảy ra chuyện vừa rồi.
Liếc mắt qua Ngưu Đầu nhìn một cái, oán hận trong lòng càng dâng trào mãnh liệt. Mở sổ sinh tử ra xác định lại sơ suất một lần nữa. Diêm vương há hốc miệng, trong lòng trở nên chán nản. Này, này..
Phải biết rằng bắt sai dương hồn, tiễn đưa tính mạng oan uổng, đây chính là phạm phải giới luật lớn của trời? Có tội phải bị trừng phạt! Vạn nhất nếu bị cấp trên tra ra? Giỡn gì chứ, bây giờ phải làm sao mới được đây?
Ông đi vòng quanh tại chỗ, lúc thì buồn bực than vãn, lúc thì thở dài ai oán. Dung Thiển nhìn Diêm vương như vậy, trong lòng thấy khó hiểu, bước lên mở miệng giục lần nữa:
- Ta bảo ngài này, ngài đang phân vân lo lắng cái gì vậy? Cứ trả ta trở lại chỗ cũ không phải là xong rồi sao? Ngày mai ta còn phải đi làm đấy! Bị khấu trừ tiền lương thì ngài chịu trách nhiệm thay ta à?
- Ta mà đưa cô trở về được thì ta còn hoang mang cái nỗi gì? Đứa nhỏ này chẳng có mắt nhìn gì cả!
Bị làm phiền liên tục, Diêm vương tức giận gân trên mặt cũng nổi rõ lên.
- Nói như vậy là ý gì? Chẳng lẽ ta không thể trở về?
Dung Thiển mơ hồ cảm thấy tình hình không tốt, liền trầm giọng hỏi.
Nghe vậy, Ngưu Đầu vẫn đứng ở một bên tiến đến vỗ vai nàng tựa như bảo nàng "nén bi thương" đáp:
- Cô nương có điều không biết, một ngày ở Địa phủ bằng một năm ở nhân gian. Hiện giờ cô xuống đây ít nhất cũng qua nửa ngày rồi, thân thể của cô ở trên đó chỉ sợ.. "
Gã nói vậy nghĩa là nguyên nhân chính khiến bản thân không thể trở về là do mọi người tưởng mình chết rồi nên đem thân thể đưa đi hỏa táng. Dung Thiển giận đến suýt ngất, oán hận nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta mặc kệ, tóm lại ta muốn trở về. Các ông mau nghĩ cách đi bằng không ta sẽ phá hủy khiến cho điện Diêm Vương này sụp đổ đấy.
- Ôi, bà cô tổ của ta, cô đừng như thế, ngàn vạn lần xin đừng..
Do bản thân đuối lý trước, lại không dám náo chuyện làm lớn đến ầm ĩ, bất đắc dĩ, Diêm vương buộc lòng phải chịu thua vừa than thở, vừa vắt óc suy nghĩ. [1]
- Nếu không.. thì như thế này, cho cô trở về dương gian. Nhưng trở lại thời đại của cô là điều không thể, để bù lại bổn vương đặc biệt cho phép cô xuyên không sống lại trong một thời đại khác, cô thấy có được không?
- Xuyên không.. sống lại..
Nghe thấy vậy đôi mày của Dung Thiển nhíu lại, trong lòng tựa như lắm lo lắng không thôi.
Lúc này Diêm Vương duỗi lưng đứng thắng, vẻ mặt ông tươi cười còn trong lòng thì nhẹ nhõm, thoải mái nói:
- Không phải lo gì cả, đây là cách tốt nhất bây giờ rồi, vừa có thể nối tiếp mệnh cho cô, vừa không nhiễu loạn trật tự thời không, một công đôi việc đều vẹn toàn.
Không còn đường nào khác cũng chẳng có cách gì hơn, Dung Thiển nghĩ ngợi tới những tiểu thuyết xuyên không mà kiếp trước nàng từng xem. Hiện giờ cơ hội đặt ngay trước mắt khiến nàng bỗng nhiên ngơ ngác.
- Nếu đã như vậy.. thế thì nói điều kiện đi.
Nói đùa à, nếu không còn cách khác thì nhất thiết phải tranh thủ thật nhiều quyền lợi cho bản thân! Nữ nhân mà sao có thể bạc đãi chính mình được.
- Ặc.. như thế này, chuyện gì đi nữa cũng phải xem duyên phận. Những cái cô muốn cũng phải cùng cô có duyên mới được. Đây cô nhìn thấy không nào. Ở đây có mấy cái thẻ, cô chọn đại một, được cái nào thì cô sống tự do tự tại nơi đó.
Diêm Vương bày ra bộ dạng thần thần bí bí lấy ra mấy chiếc thẻ tựa ảo thuật gia. Nhìn vẻ mặt mỉm cười của ông ta khiến Dung Thiển cũng hết cách, nửa tin nửa ngờ vươn tay lựa đi lựa lại cuối cùng rút ra một chiếc:
- Vậy thì chọn chiếc này.
- Ừ, thẻ màu tím.. để ta kiểm tra xem.
Diêm Vương mang dáng vẻ nghiêm trang, đôi mắt ông nheo lại đọc cẩn thận một hồi mới gật đầu khen ngợi.
- Trên thẻ ghi gì vậy thế?
Trong lòng Dung Thiển tràn ngập hiếu kỳ, nóng lòng muốn biết hết thảy.
Nghe vậy, Diêm vương hắng giọng một cái, sắc mặt trở nên nghiêm túc, chậm rãi mở miệng đáp:
- Ừ, trên thẻ nói sau khi xuyên qua, cô có dung nhan tuyệt thế.
Dung Thiển nghe xong rất vui mừng: Tất nhiên, không ai muốn làm kẻ xấu xí đâu!
Tiếp theo, Diêm vương lại nói:
- Trên thẻ còn ghi, sau khi xuyên qua, cô phú quý ngất trời.
Dung Thiển càng nghe càng thấy vui mừng: Ừ, nghèo đói cũng không thể chơi vui được!
Diêm vương tiếp tục nói:
- Sau khi xuyên qua, cô gặp vận đào hoa.
Dung Thiển vui mừng trong lòng: Hắc hắc, ái mộ gì gì đó, được yêu là nhất, ta thích.
Diêm vương cuối cùng nói:" Sau khi xuyên qua, cô-là đàn ông! "
Gì cơ? Đàn ông?
Ánh mắt kinh hoảng mở lớn, vẻ mặt lửa giận ngút trời! Dung Thiển bước lên vừa định tóm lấy Diêm vương mắng to" Ông đùa cợt ta!"
Nhưng chỉ thấy trước mắt một trận khói mỏng lan tràn, bỗng nhiên, thân thể liền nhẹ nhàng bay lên, ngay sau đó hướng theo phương nào đó nhanh chóng bay đi, nghe được âm thanh sâu xa phía sau của Diêm vương vọng lại, phảng phất có chút không bằng lòng xen lẫn thích thú nói:
- Hết thảy.. duyên phận đã định.
Chú thích:
冥思苦想 minh tư khổ tưởng: Ý chỉ vắt hết óc khổ tâm suy nghĩ, cố gắng suy nghĩ.
* * *
Truyện xuyên không - cổ đại - hay - hoàn