Chương 73: Đây chính là tình thương của mẹ sao?

Editor: Trà sữa trà xanh

Beta: Shin-sama

Nhất thời, phòng khách chợt vắng vẻ, trở nên vô cùng an tĩnh.

Không biết là bắt đầu từ khi nào, tầm mắt của Nguyễn Bắc Thần đã rời khỏi người Giản Trang. Khuôn mặt của anh trắng nõn, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ cực kỳ ôn nhu, đường cong nhu hòa của gương mặt giống như được những bậc thầy thủ công mài thành từ bạch ngọc trơn bóng. Anh nâng cằm lên một chút, mắt phượng nhìn thẳng về phía trước nhưng không có mục tiêu, khuôn mặt trắng như con gái không chút biểu cảm, không đau khổ không vui mừng, cũng không vì những lời nói vừa rồi mà biểu hiện đau khổ trên mặt.

Trong không gian yên tĩnh này, Giản Trang cũng suy nghĩ về các nhân vật của nhà họ Nguyễn, thán phục nhà họ Nguyễn hắc ám thâm trầm, im lặng suy nghĩ chuyện phức tạp.

"Bốp——"

Chợt, âm thanh của tiếng kim loại đυ.ng vào mặt đất đột nhiên vang lên, kim loại đinh đương va chạm vào sàn nhà, âm thanh vang dội cả phòng khách, đánh đuổi sự yên tĩnh ngắn ngủi sau khi Nguyễn Bắc Thần dứt lời.

Cái nĩa bằng sắt trong tay Thục Mẫn rơi xuống sàn nhà đá hoa cương, phát ra tổ khúc leng keng thanh thúy của kim loại.

Thoáng chốc Giản Trang lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hà Thục Mẫn đang ngồi xéo đối diện.

Nguyễn Bắc Thần cũng thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn mẹ anh ngồi bên cạnh: "Sao lại không ăn, lại ném nĩa nữa rồi?" Giọng điệu anh nói chuyện với Hà Thục Mẫn không cổ quái âm trầm như trước, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, khuôn mặt như hoa mai nở rộ lúc tuyết ngừng rơi và mặt trời ló dạng, mặc dù giọng nói lạnh nhạt nhưng khóe miệng lại mang theo ánh nắng ấm áp, lời nói nghe ôn hòa hơn rất nhiều.

Mặc dù trên miệng anh có tức giận, nhưng vẫn xoay người lại nhặt cái nĩa bị rớt dưới chân.

"Tôi ăn no rồi."

Hà Thục Mẫn vẫn không chút cử động, hai mắt trống rỗng nhìn Nguyễn Bắc Thần nhặt nĩa lên, ngây người như phỗng ngồi ở trên ghế, lúng ta lúng túng nói những lời này.

"Vậy cũng không thể ném nĩa. Ăn no rồi, phải đặt nĩa lại trong bàn ăn." Khi Nguyễn Bắc Thần đối mặt với Hà Thục Mẫn, tính khí đã áp chế rất nhiều, sau khi lau sạch sẽ nĩa, đặt vào trong bàn ăn bên cạnh tay bà, ôn hòa nói với bà: "Có muốn uống chút nước không?"

"Không cần." Hà Thục Mẫn lắc đầu như trống bỏi, phất tóc cự tuyệt, nhưng hai tay không hề nhàn rỗi, trong mâm sứ còn lại ba cái bánh sủi cảo hấp, cẩn thận bốc lên từng cái từng cái, nâng niu sủi cảo mềm nhũn trong lòng bàn tay, sau đó —— nhét vào trong túi áo rộng rãi của bà.

Giản Trang không rõ sự tình, chỉ nhìn hành động của Hà Thục Mẫn, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không che giấu. Bà ấy làm cái gì vậy? Cất vào trong túi để khi nào đói lại lấy ra ăn tiếp sao? Đây là thói quen ăn cơm từ trước đến nay của bà ư?

"Mẹ làm gì vậy? Tại sao bỏ sủi cảo vào trong túi áo?" Không riêng gì Giản Trang, Nguyễn Bắc Thần cũng không hiểu, trong giọng nói lạnh nhạt tăng thêm một phần trách cứ, đưa cánh tay dài ra sờ về phía túi áo của Hà Thục Mẫn, muốn lấy sủi cảo hấp trong túi ra.

"Anh làm gì đấy!" Mắt thấy bàn tay xinh đẹp tuyệt trần của Nguyễn Bắc Thần sắp sờ tới túi áo của mình, Hà Thục Mẫn vội vàng nghiêng người tránh tay của anh, hai tay bịt chặt miệng túi, bất mãn nhìn chằm chằm Nguyễn Bắc Thần: "Của tôi đấy! Anh nói những thứ này đều là của tôi mà!"

"Của mẹ, nhưng con cho mẹ ăn, không phải để cho mẹ bỏ trong túi." Nguyễn Bắc Thần hơi nhíu mày, trong lời nói có chút không vui khiển trách Hà Thục Mẫn, đề phòng Hà Thục Mẫn tiếp tục né tránh anh mà không cẩn thận té từ trên ghế ngồi xuống, anh đột nhiên vươn tay đặt trên bả vai trái gầy gò của Hà Thục Mẫn, năm ngón tay giữ chặt đầu vai, cánh môi khẽ mở, giọng nói như ngọc: "Nghe lời một chút, lấy ra. Sáng mai sẽ có món ngon hơn cho mẹ."

"Đừng!" Hà Thục Mẫn vẫn lui về phía sau, nhưng hơi sức quá nhỏ, không tránh nổi sức mạnh cánh tay của Nguyễn Bắc Thần, cảm xúc nóng nảy càng thêm bất ổn, hé miệng lớn tiếng kêu la: "Của tôi mà, tôi muốn giữ lại, có người thích ăn cái này nhất, tôi muốn để lại cho người đó ăn!"

"..." Có thể là lời này làm xúc động Nguyễn Bắc Thần luôn bình tĩnh, khuôn mặt không chút biểu tình của anh chợt biến đổi, hai hàng lông mày trực tiếp nổi lên bực tức, đuôi mắt hẹp dài nguy hiểm nghiêng lên, khóe môi nâng lên một đường cong, cười như không cười nhìn Hà Thục Mẫn, lạnh lùng nói: "Mẹ tỉnh lại đi! Mẹ nhìn mẹ vì thứ này mà cuồng dại, đời này nguyện vọng gì cũng không có, ngày ngày đều nói thầm ông ấy có yêu mẹ hay không. Mẹ sống vì ông ấy, nhưng ông ấy có sống vì mẹ không? Ông ấy đã hại mẹ thành như vậy, ông ấy đối xử thế nào với mẹ con chúng ta, mẹ không quan tâm chút nào hết phải hay không? Thậm chí mẹ cũng đã muốn chết, còn nhớ mãi không quên với ông ấy, mẹ không phải là ngu ngốc thì là cái gì? Con không hiểu, bộ dáng mặt người dạ thú của ông ấy, con nhìn đã ghê tởm, thật không rõ lúc còn trẻ mẹ coi trọng ông ấy ở điểm nào, dùng hết thủ đoạn để gả cho ông ấy. Đáng tiếc, người ta đã có người trong lòng, cả đời này sẽ không liếc mắt nhìn mẹ! Mẹ vì hạnh phúc của mình, vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, cũng không trông nom không để ý gì cả, làm hại con và Thiểu Dật không có gia đình an bình, từ nhỏ đến lớn bị đối xử bất công biết bao nhiêu!" Nói tới chỗ này, anh dừng một chút, tay phải luôn nắm chặt bả vai của Hà Thục Mẫn đột nhiên rút về, con ngươi màu nâu kết lại một tầng giá rét, âm trầm nhìn mẹ mình, như trào phúng như trách móc nói:"Mẹ đã ngốc rồi sao! Đến bây giờ quên mất con, quên mất Thiểu Dật, quên mất nhà của mẹ, lại không quên người tên Nguyễn Việt đó, quên hết mọi thứ nhưng vẫn nhớ ông ấy! Rất tốt, rất tốt, mẹ đền cuộc đời này của mẹ cho ông ấy đi!"

Hà Thục Mẫn hoàn toàn nghe không hiểu Nguyễn Bắc Thần nói cái gì nữa, nâng cánh tay của mình lên, tự mình dùng bàn tay gầy gò của mình xoa xoa chỗ bị Nguyễn Bắc Thần bóp, quệt miệng, ngập ngừng mà nói:"Tôi... Tôi chỉ là muốn giữ lại thôi..."

"Mẹ phải giữ cho thật tốt, nhìn vị thủ trưởng quân khu kia có thể cho mẹ ăn đồ của ông ta hay không?"

Bờ môi của Nguyễn Bắc Thần gợi lên biên độ càng sâu, nụ cười châm chọc cùng với đáy mắt thông suốt. Tròng mắt hẹp dài kết một tầng băng như cũ, một mảnh lạnh lẽo, trong mảnh lạnh lẽo này lại cất dấu đau thương mà người thường khó có thể phát giác.

"Bây giờ mẹ anh thần kinh rối loạn, anh tội gì tính toán với bà." Giản Trang thấy tình hình có chút không ổn, vội vàng lên tiếng hòa hoãn không khí.

"Tôi muốn giữ lại cho..."

Hà Thục Mẫn ngồi đối diện không biết Giản Trang đang thay mình nói chuyện, đôi tay ý vị che túi áo của mình, tựa như đề phòng kẻ cướp, nhìn chằm chằm Nguyễn Bắc Thần, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi muốn để lại cho con tôi ăn... Bắc Thần nó thích ăn cái này nhất..."

Khi giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên từ trong miệng của bà, Nguyễn Bắc Thần âm trầm ngồi ở bên người bà lập tức run lên, thân thể giống như bị roi da vô hình hung hăng quất xuống, sau khi anh run lên, lại làm một động tác co rút cực kỳ nhẹ, thân thể càng rụt rè hơn, hơi quay đầu lại, ánh mắt chuyển qua trên người Hà Thục Mẫn.

Răng rắc.

Mảnh băng trong đáy mắt anh bỗng nhiên nổ tung, lớp băng giá rét từ từ hòa tan, sau đó, trong nháy mắt đáy mắt đã tuôn ra một dòng nước ấm áp, xua tan lạnh lẽo đã tràn ngập trong mắt từ rất lâu rồi…

"Đây là để lại cho con tôi…Con tôi...." Hà Thục Mẫn che sủi cảo hấp đã lạnh trong túi, si ngốc lẩm bẩm, sau khi nói thầm vài câu, trên khuôn mặt tiều tụy thế nhưng nở rộ một nụ cười hòa ái: "Nó rất thích ăn cái này, tôi phải chừa cho nó... Nó sắp tan học về nhà rồi."

"..." Giản Trang thấy Hà Thục Mẫn không ổn định tinh thần, vẫn si ngốc lẩm bẩm tên con trai của mình, trái tim trầm xuống, cổ họng như nghẹn lại, cảm giác khó chịu như kim đâm vào.

Đây chính là tình thương của mẹ.

"Bà ấy rõ ràng không nhận ra anh. Anh luôn ngồi bên người bà, nhưng bà không biết anh. Bà quên mất tất cả, không biết bất luận kẻ nào, nhưng dù có như thế, bà vẫn yêu thương anh." Giọng nói Giản Trang nghẹn ngào, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng nói nhỏ vô cùng, hình như là nói cho Nguyễn Bắc Thần nghe, nhưng càng giống như đang tự lẩm bẩm.

Giờ khắc này, cô vô cùng sầu não, tim như bị dao cắt.

Trước kia có lẽ Hà Thục Mẫn có muôn vàng không đúng, có lẽ bà đã làm rất nhiều chuyện người không thấy được, đã lựa chọn sai lầm làm hủy diệt Nguyễn Bắc Thần và hạnh phúc cả đời của mình. Nhưng có một điều, bà làm vô cùng chính xác. Đó chính là ——bà rất yêu thương con mình, mặc dù bà bị điên, cho dù bà quên mất tất cả, không nhận ra Nguyễn Bắc Thần, nhưng bà vẫn không quên, bà muốn yêu thương con của mình.

Cô không thể không thừa nhận, giờ khắc này, cô rất xúc động.

Bởi vì cô cũng nghĩ đến mẹ của mình, vô luận thân ở nơi nào, vô luận mẹ biến thành hình dáng gì, vô luận con của mình có phải đã trưởng thành hay không, tâm trí mẹ đều cột bên người con. Cho dù rời khỏi nhân thế đi nữa, khi hấp hối sắp chết cũng nhớ thương con của mình.

Đây chính là tình thương của mẹ.

Mà giờ phút này, tinh thần Nguyễn Bắc Thần đã chán nản, lãnh ý trong mắt đã biến mất hầu như không còn, âm nhu trên khuôn mặt mê hoặc chưa bao giờ có, gương mặt tuấn tú xưa nay ít có khi tâm tình chập chờn như vậy, tại giờ khắc này, hoài nghi, khó hiểu, kinh ngạc... Đủ loại cảm xúc xuất hiện trên khuôn mặt anh, khiến nét mặt anh vô cùng phức tạp, thật ứng với câu ‘trăm mối cảm xúc ngổn ngang’. Trên trán anh đã vặn thành chữ ‘sông’, cánh môi trắng nhạt mấp máy, hình như muốn nói điều gì. Khóe miệng anh giật giật một hồi lâu, nhưng một chữ cũng không nói.

Nói…

Còn có thể nói gì?

Còn có cái gì có thể nói?

Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng anh, vào lúc này lại không thốt nên lời.

Chính là bởi vì có rất nhiều lời muốn nói, trong lòng nghĩ quá nhiều, mới khiến người luôn tỉnh táo làm việc từ trước tới nay như anh rối loạn một mảnh, trở nên á khẩu không trả lời được, chỉ có thể trầm mặc không nói gì ngắm nhìn Hà Thục Mẫn, chỉ có thể nhìn bà như vậy.

Anh, có thể làm cũng chỉ có những thứ này.

Đối với Hà Thục Mẫn, anh không phải không có oán hận! Anh oán hận Nguyễn Việt, oán hận Nguyễn Hàn Thành, hơn cả oán hận Hà Thục Mẫn! Anh oán hận mọi người xung quanh!

Anh oán hận Hà Thục Mẫn, tại sao người phụ nữ ngu ngốc này lại cứ khăng khăng giữ lấy hạnh phúc không thể với tới này!

Anh hận Hà Thục Mẫn không tự lượng sức, tự cho là đúng, tự cho là thông minh! Người mà Nguyễn Việt yêu là Lữ An Hoa, tại sao Hà Thục Mẫn không biết hưởng thụ thời gian quý báu của mình, cố tình phải thích một người đàn ông có vợ, cố tình nhẫn nhục hạ tiện chạy đến nhà họ Nguyễn làm mẹ kế? Nếu như ban đầu Hà Thục Mẫn không ích kỷ như thế, vì tình yêu rắm chó đó mà quấn chết Nguyễn Việt không tha, nếu như về sau không mặt dày mày dạn làm mọi chuyện, vậy anh sẽ không ra đời, cũng không phải bị người khác khinh thường và chịu mọi đau khổ khi sanh ra!

Thời thơ ấu của anh, từ lúc còn nhỏ đã đầu quân, trong những ngày đêm ấy, anh thống hận nhà họ Nguyễn không chỉ một lần! Anh hy vọng mình chỉ là người bình thường cỡ nào, sinh ra trong một gia đình bình thường, có một cha mẹ yêu thương, dù cuộc sống có khó khăn, dù không có điều kiện sống tốt, dù anh không đậu nổi đại học, ít nhất anh có cha mẹ nhớ thương, có người thân quan tâm, ít nhất còn có gia đình ấm áp.

Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, hiện thực là cái gì? Là khi anh vừa mở mắt chào đời sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề, đắm chìm trong xã hội tàn khốc cùng dối trá. Xuất thân của anh, cha mẹ anh, người thân của anh, những thứ này đã được định sẵn từ khi anh ra đời, anh không có quyền lựa chọn!

Thậm chí anh cũng không biết, người mẹ sinh ra mình, rốt cuộc có từng yêu mình không?

Trong ký ức của anh, đều là hình ảnh Thục Mẫn ra sức lấy lòng Nguyễn Việt ra sao. Nguyễn Việt ở quân khu, không có ở nhà họ Nguyễn, bà sẽ kêu quản gia lái xe đến khu túc xá của quân nhân, mỗi ngày đưa canh đưa cơm, sinh nhật Nguyễn Việt, vào lúc đó vô cùng thịnh hành trào lưu tự mình đan áo len. Bà liền đến cửa hàng len sợi mua len lông cừu tinh khiết tốt nhất, áo len cho ba mùa đông xuân thu đều được bà đan hết. Mà anh mỗi ngày đến trường có mang cơm trưa ăn không, sinh nhật phải chuẩn bị quà tặng gì, cho tới bây giờ bà chưa từng quan tâm tới!

Khi đó việc ăn thịt còn là một chuyện xa xỉ. Ở gia đình bình thường, ngày lễ ngày tết mới ăn thịt. Cuộc sống ở nhà cũ tốt hơn một chút so với gia đình bình thường, mỗi ngày đều có thịt để ăn. Anh đi học cả ngày không trở về nhà, nên lúc ăn trưa phải mang hộp cơm tới trường học ăn.

Người giúp việc của nhà họ Nguyễn gia thấy anh không có địa vị ở nhà họ Nguyễn, bình thường hay chuẩn bị cho anh một hộp cơm chứa món ăn mặn. Sau đó lại thấy anh vẫn không có phản ứng, càng làm quá hơn, những món ăn khác cũng cắt xén bớt, thay vào đó là bỏ vào hộp cơm của anh toàn đồ ăn thừa đã thiêu mấy ngày trước.

Thời tiểu học của anh đã trôi qua như vậy…

Mà những điều này, cho tới bây giờ Hà Thục Mẫn chưa từng hỏi anh một câu: buổi trưa ăn cái gì? Có ăn no không?

Toàn bộ tâm tư của bà, đều đặt hết vào trên người của Nguyễn Việt. Bà là một người phụ nữ ngu xuẩn cái gì cũng không hiểu, coi tình yêu như sinh mạng, vừa thấy Nguyễn Việt đã nhất kiến chung tình (mới gặp đã yêu), sau đó si tình mà gả cho ông ta, ngu ngốc ái mộ Nguyễn Việt, bà luôn tin rằng, Nguyễn Việt sẽ bị chân thành của bà làm cảm động, cuối cùng có một ngày sẽ yêu thương bà.

Nhưng thời gian trôi qua, Nguyễn Việt vẫn tương kính như tân (tôn trọng nhưng xa cách) với bà như cũ. Vĩnh viễn như gần như xa, thái độ lạnh nhạt xa cách. Điều này làm cho Hà Thục Mẫn bắt đầu phát điên cùng sụp đổ, bà không chỉ một lần ở trong phòng ngủ của mình vừa khóc vừa cười quào trầy cánh tay của mình, lớn tiếng nói: tôi hạ tiện, tôi ngu xuẩn như vậy, không có tình yêu tôi liền sống không nổi…

Tình yêu, trở thành độc dược đối với Hà Thục Mẫn, là toàn bộ sinh mệnh của bà.

Mà anh - đứa con ruột này, không chỉ chịu đựng sự lạnh nhạt của cha, còn phải thừa nhận bị mẹ ruột bỏ rơi.

Nguyễn Việt và Hà Thục Mẫn đều cùng một đức hạnh, ai cũng không hoàn thành bổn phận cha mẹ với anh!

Rồi đến sau này, những người giúp việc kia bắt đầu trắng trợn cưỡi đến trên đầu của anh, lấy chuyện của Hà Thục Mẫn nói xấu sau lưng anh, nhạo báng anh mọi thứ đều không bằng Nguyễn Hàn Thành, nói Nguyễn Hàn Thành ở nhà họ Nguyễn là một con người, mà anh ở nhà họ Nguyễn chính là một con "Chó"!

Lúc ấy anh chỉ là một thiếu niên, Từ Đào làm quản gia từ lúc còn Lữ An Hoa, cũng không thích anh. Nguyễn Việt lại luôn không ở trong nhà, Hà Thục Mẫn không có danh phận… Ở nhà họ Nguyễn này ngay cả năng lực làm chủ anh cũng không có, anh bị uất ức, trừ nhẫn nại vẫn là nhẫn nại! Cho dù khi Nguyễn Việt về đến nhà rồi, cũng không muốn nói chuyện với anh, càng cảm thấy mọi chuyện anh tố cáo hoàn toàn là bịa đặt!

Tuổi thơ anh chính là nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại như vậy!

Anh nhẫn nại đã quá lâu rồi!

Càng ở trong bóng tối một mình nhẫn nại, liếʍ láp vết thương, thì càng căm hận người nhà họ Nguyễn, căm hận tại sao mình có người mẹ ngu ngốc như vậy!

Nhất là… Sau khi anh bị thương trong bộ đội rất nhiều năm, biết Nguyễn Việt lúc tuyển chọn có thủ đoạn bẩn thỉu, anh hận không thể khiến bọn người này chết hết! Có gia đình thế này, có cha mẹ thế này, bảo sao anh có thể không hận đây?!

Anh và Nguyễn Thiểu Dật ở trong lòng Hà Thục Mẫn, vĩnh viễn không đứng thứ nhất. Anh đã sớm nhận rõ điểm này, đã sớm không ôm bất cứ hy vọng nào.

Nhưng… Nhưng tại sao, tại sao bây giờ Hà Thục Mẫn đã điên rồi, trí nhớ hỗn loạn, lại gọi tên của anh đây?

Thật sự là giống như lời Giản Trang nói sao, bà quan tâm anh, bà yêu anh sao? Bà rõ ràng đã không biết anh là ai, bà không nhớ ai cả, anh đứng trước mặt bà, bà cũng không nhận ra, vậy tại sao còn có thể nhớ đến việc yêu thương anh?

Bà thật sự có yêu đứa con là anh sao?

Cho dù là quên mất mọi người, thậm chí quên mất mình, cũng không quên muốn ‘yêu’ anh sao?

Bà cho rằng anh thích ăn sủi cảo hấp sao?

Bà len lén giấu sủi cảo hấp ở trong túi áo, là để dành cho anh ăn sao?

Nhưng bà có biết hay không, anh không thích ăn sủi cảo hấp. Khi còn bé ăn như hổ đói, là bởi vì trong lễ mừng năm mới, sủi cảo là mỹ vị nóng hổi duy nhất mà trong một năm anh được ăn. Nhưng mà, anh rất không thích ăn…

Bà không phải là một người mẹ tốt, cho dù là muốn yêu anh, nhưng cũng không biết anh thật sự thích gì… Nhưng dù là như vậy, so với trước kia bà đã tốt hơn nhiều.

Giản Trang nói đúng: bà quên mất tất cả, đã không biết kẻ nào nữa, nhưng cho dù như thế, bà vẫn không quên muốn yêu anh.

Mặc dù bà làm không đủ, nhưng vẫn phải cảm ơn bà... Cảm ơn bà đã đưa anh đến thế gian này, cảm ơn lúc bà đã quên hết mọi thứ, nhưng vẫn muốn yêu anh…