- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
- Chương 69: Canh thập toàn đại bổ
Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
Chương 69: Canh thập toàn đại bổ
Edit: Thanh Thanh Mạn
Beta: salemsmall
Lúc bữa tiệc áp lực nặng nề kết thúc đã là chín giờ tối.
Sau khi tiệc tan, dưới sự chỉ dẫn của quản gia, Giản Trang trở lại biệt thự riêng của Nguyễn Hàn Thành từng ở trước kia. Phòng ngủ lớn ở lầu hai, toàn bộ cửa sổ sát đất đều trong suốt, cửa số vừa đúng hướng về hướng Nam, như vậy thời gian ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng ít nhất là mười giờ, hiệu quả lấy ánh sáng và hiệu quả ngắm cảnh tốt vô cùng.
Bởi vì đối diện biệt thự là nơi ở cũ của nhân viên làm vườn, đứng trước phòng ngủ lầu hai là có thể nhìn hết cảnh đẹp của hồ nhân tạo phía dưới, và cảnh đẹp tinh tế do người làm vườn thiết kế không sót chỗ nào.
“Hàn Thành đâu?”
Quản gia đã an bài thỏa đáng, chuẩn bị rời đi, Giản Trang đang đứng trước cửa sổ sát đất chợt quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào quản gia đang đi đến cửa, mở miệng hỏi.
Từ Đào cung kính hạ mắt, trả lời: “Thiếu phu nhân, sau bữa tiệc Đại thiếu gia bị lão gia gọi đến thư phòng, bây giờ đang trò chuyện, chốc nữa Đại thiếu gia sẽ trở lại. Nếu như người cảm thấy nhàm chán có thể xuống phòng khách dưới lầu xem ti vi một chút, hoặc là ra ngoài vườn hoa đi dạo, đều là cách tiêu khiển rất tốt.
“Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn ông.” Giản Trang gật đầu, khách khí nói cảm ơn với quản gia.
Từ Đào khom mình hành lễ theo quy củ, lẳng lặng lui ra khỏi phòng ngủ.
Giản Trang đứng trước cửa sổ sát đất đợi Nguyễn Hàn Thành trong chốc lát, thấy Nguyễn Hàn Thành vẫn chưa về, liền rời khỏi phòng ngủ, xuống phòng khách dưới lầu, muốn ra hồ đi dạo, thuận tiện xem thử nhà cũ của nhà họ Nguyễn rốt cục lớn bao nhiêu.
Lúc Giản Trang xuống dưới lầu, cửa biệt thự cách đó thật xa liền nghe thất tiếng mở cửa.
Nguyễn Hàn Thành trở lại? Giản Trang suy nghĩ miên man, hai cửa gỗ đã bị đẩy ra, một người đàn ông vóc dáng cao gầy mặc áo bohemian ngắn tay
trông rất thảnh thơi đẩy cửa bước vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Giản Trang một thân váy màu trắng gạo đang đứng trong phòng khách: “Thật là trùng hợp, tôi đang muốn tìm cô, cô đã tự đưa mình đến cửa.”
Nguyễn Thiếu Dật nói chuyện, đồng thời gương mặt đẹp trai trắng noãn hiện lên một nụ cười ấm áp rực rỡ như ánh mắt trời, nụ cười trên mặt anh sáng ngời mà ấm áp, nháy mắt làm cho căn biệt thự không có chút nhiệt độ ấm áp hẳn lên.
“Sao lời này của anh lại nghe kì lạ vậy?” Tâm tình đè nén của Giản Trang vì Nguyễn Thiếu Dật đến mà buông lỏng rất nhiều, cố ý dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu liếc xéo Nguyễn Thiếu Dật, đấu võ mồm với anh: “Lời này của anh có vấn đề, đây là chỗ của Nguyễn Hàn Thành, anh tới đây, phải là ‘anh đưa tới cửa’. Cũng không phải là tôi đi tìm anh, sao lại nói là tôi đưa tới tận cửa.”
“Cũng như nhau cả thôi, tôi đây một Đại Soái Ca giao hàng tận nơi, cũng coi như là tiện nghi cho cô rồi. Về phần cô, ha ha, một mình trông phòng, tôi thấy cô tịch mịch mới đến đây làm bạn với cô.” Nguyễn Thiếu Dật không chút khách khí bước nhanh đến trước người Giản Trang, cánh tay dài duỗi một cái ôm cổ Giản Trang, bàn tay khoác lên vai Giản Trang, cười hì hì, lời nói vô lại: “Chị dâu à chị dâu, cô nói xem nếu không có tôi bên cạnh cô, một mình cô trong căn phòng lớn như vậy không phải sẽ cô đơn chết sao? Cô nói anh cả tôi cũng thật là, bỏ lại một mình cô trong phòng, thật là quá đáng.”
“Anh ta có ở đây hay không cũng như nhau. Anh cũng biết rồi, anh ta đã có người trong lòng, tôi ở chung một chỗ với anh ta cũng là tương kính như tân.” Giản Trang đã sớm quen với thủ đoạn mập mờ quấy rối của Nguyễn Thiếu Dật, đối mặt với loại người như Nguyễn Thiếu Dật, lời nói cử chỉ đều phải tự nhiên thanh thản, càng trốn tránh hoặc thẹn thùng, trong mắt anh sẽ là biểu hiện “muốn chấp nhận còn ra vẻ cự tuyệt”, chỉ có “không thấy” những động tác nhỏ này, mới làm cho anh ta tâm nguội ý lạnh, tự động rút lui.
“Nhìn ra được, cô và anh cả tôi thật sự là ‘tương kính như băng’.” Cao thủ như Nguyễn Thiếu Dật dễ dàng nhìn ra được quan hệ của Nguyễn Hàn Thành và Giản Trang, khóe môi mang theo nụ cười, chế nhạo lặp lại lời nói của cô, hơn nữa nói ra điểm quan trọng: “Các người không có vẻ thân thiết như giữa người yêu, cũng không có vẻ vợ chồng tân hôn ngọt ngào, nhất là cô, cô cho tôi cảm giác là…Hình như cô không có hứng thú với đàn ông chúng tôi, tôi vẫn thấy rất kỳ lạ, anh cả tôi tướng mạo rạng ngời, dáng người cao to, không phải dáng người tiêu chuẩn người mẫu này là được bao nhiêu cô gái mơ ước sao? Ra dáng đàn ông, có tiền có quyền, gần như hoàn mỹ. Hay là nói tôi đi, tôi anh tuấn nhiều tiền, kỹ thuật lại tốt, lại rất lãng mạn, tôi căn bản là ‘người đàn ông độc thân hoàn kim’, mà tôi phát hiện –bất kể là tôi, hay là anh cả tôi, cô đều không có phản ứng, người đàn ông hoàn mỹ như chúng tôi vậy đứng trước mặt cô, một chút ý nghĩ cô cũng không có? Có thể anh cả tôi còn chưa nhận thấy, nhưng tôi có thể…”
Nói tới đây, anh hơi cúi đầu, tiến tới bên tai Giản Trang, cánh môi gần như áp vào vành tai cô, nhẹ nhàng nói tiếp: “Cô cho rằng tôi không nhìn ra sao? Biểu hiện của cô căn bản không phải là biểu hiện của một cô gái 25 tuổi nên có. Đi làm mấy ngày nay, tôi thường xuyên quấy rầy trêu chọc cô…phản ứng mỗi lần của cô là gì? Không phải là xấu hổ, không phải là trốn tránh, là tỉnh táo. Loại tỉnh táo này, cùng với tuổi của cô, từng trải của cô không hề tương xứng. Cho dù tôi trêu đùa cô thế nào…đáy mắt của cô vĩnh viễn là tỉnh táo, không thể nào xuất hiện trên người một cô gái trẻ tuổi như cô. Cô nên biết, trước kia tôi trêu chọc quá nhiều phụ nữ, có thể cố gắng giữ vững tỉnh táo như cô không phải là không có… Chỉ là, đó là loại phụ nữ bị tổn thương quá nặng trong tình cảm, tự mình đóng chặt mong đợi đối với tình cảm, trở thành một người mới với mục tiêu và tín ngưỡng mới. Phụ nữ như vậy, mới có thể không thể dễ dàng bị lợi ích, sắc đẹp hấp dẫn. Có thể cô không biết, ánh mắt của cô cùng với một người phụ nữ trước kia tôi có gặp qua rất giống nhau. Không phải là anh cả tôi muốn tương kính như tân với cô, mà trong mắt cô tỉnh táo ăn sâu bén rễ, khiến người khác tiếp xúc với cô đều muốn tương kính như tân với cô. Tôi là đàn ông, tôi rất rõ ràng…Sống với một cô gái mình không ghét dưới cùng một mái nhà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sớm muộn cũng sẽ lâu ngày sinh tình. Anh cả tôi đã có người trong lòng, nhưng mười ngày nửa tháng cũng không được gặp mặt một lần, tình cảm sâu hơn nữa cũng sẽ tan biến theo thời gian và không gian. Nhưng anh ấy và cô lại khác nhau, hai người các cô kề cận bên nhau…Có lẽ, nói không chừng anh cả chung thủy của tôi…đã bắt đầu thích cô rồi.”
“Anh…Anh nói bậy gì đó?” Giản Trang ngẩng ra, trong giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ bối rối. Lời nói của Nguyễn Thiếu Dật đột nhiên nghiêm túc, khiến cho cô không phòng bị bị đánh không kịp trở tay, không thể không thừa nhận, anh đúng là loại lăng nhăng, nhưng tâm tư anh ta linh hoạt kín đáo, sức quan sát tốt kinh người, chỉ hơi đặc biệt như vậy, lại bị anh ta nhìn ra toàn bộ.
“Tôi nói…” Giản Trang không để lại dấu vết uốn người một cái, hất cái tay để trên vai mình ra, giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt tinh tường của Nguyễn Thiếu Dật, giả vờ như không hiểu gì, mặt không hiểu nói: “Có phải hôm nay anh ăn quá no không? Bản lĩnh điều tra thật không tệ nha, một mình trong biệt thự của anh rãnh rỗi nhàm chán, chạy đến chỗ tôi trêu chọc rất vui sao? Chỉ là bây giờ tôi còn chưa tìm được người đàn ông ngưỡng mộ trong lòng, đợi đến lúc tìm được, khẳng định tôi sẽ rơi vào bể tình. Anh cũng nói, tôi là cấp dưới của anh, làm việc cho anh, trong lòng anh có tâm địa gian xảo gì, tôi rất rõ, con người tôi lòng dạ hẹp hòi, lòng đố kỵ lại cao, tôi không dám tìm một kẻ lăng nhăng làm bạn trai, sợ ngày nào đó tự làm đổ bình dấm chua dìm chết mình. Về phần anh cả anh, anh nói rất đúng, anh ta vẻ ngoài anh tuấn, phong độ mạnh mẽ, tôi cũng rất thích anh ta. Nhưng là…Người đã sớm có người yêu, tuy tôi kết hôn với anh ta, nhưng cũng không thể nào đoạt người yêu, làm người thứ ba. Vì thế nên tôikhông có ý định gì với Nguyễn Hàn Thành. Về phần anh, tôi càng không có hứng thú.”
“…” Đôi mắt đào hoa sáng ngời nhíu lại, tầm mắt Nguyễn Thiếu Dật hạ xuống, đôi mắt càng thêm sắc bén.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Không tin lời tôi nói?” Giản Trang nhíu mày, bất mãn bĩu môi.
Nguyễn Thiếu Dật không nói gì một hồi lâu mới chậm chạp mở miệng, đột nhiên đổi câu chuyện, không nóng không lạnh nói: “Tôi đói rồi, tôi xuống phòng bếp tìm thức ăn đây.”
Xem như lừa gạt được, thấp thỏm trong lòng Giản Trang rốt cuộc bỏ xuống, chỉ vào phòng bếp bên kia nói: “Có thức ăn, lúc mới vào quản gia thấy vừa rồi trên bàn ăn tôi không ăn được bao nhiêu, cố ý chuẩn bị canh hầm cho tôi. Bây giờ có lẽ đã vừa nóng rồi, nếu anh đói bụng thì tự lấy chén mà ăn. Tôi đi bật ti vi cho anh.”
“Không cần bật ti vi, ăn một chén rồi chúng ta ra hồ đi dạo một vòng, ở trong phòng ngột ngạt thật không thú vị.” Nguyễn Thiếu Dật vừa nói vừa đến kệ bếp, mở nắp nồi đặt trên bếp, trên tay dùng muỗng múc canh, nhưng mắt lại nhìn về phía Giản Trang, môi mỏng khẽ cong nói tiếp: “Cô cũng không biết, bữa cơm ở đại sảnh kia, làm cho tôi buồn bực muốn chết, so với ăn cơm cùng những khách hàng kia còn tốn sức hơn. Cô cũng thấy rồi đó, quan hệ giữa ba tôi và anh hai tôi không tốt, hai người đều không xóa bỏ được khúc mắc. Bữa cơm kia tôi gần như chỉ ăn vài đũa, lấy đại cục làm trọng mà làm không khí trên bàn cơm sinh động hơn, tôi phải nói ra hết những chuyện tôi có thể nghĩ ra được, nếu tôi không nói vài câu, chỉ bằng ba tôi và anh cả, không khí không có ai chống đỡ sẽ lập tức tẻ ngắt.”
Lúc anh nói chuyện, cái chén trong tay cũng đã đầy, để muỗng xuống, anh ta cũng lười đến bàn ăn, tùy ý dựa lưng vào bồn rửa bát, tư thế lười biếng, một tay cầm chén, một tay tự nhiên để bên người, vừa chống lên mặt bàn hoa cương sáng bóng, chống đỡ sức nặng nửa thân trên, nâng chén trong tay lên miệng, tư thế đẹp trai, động tác lưu loát uống canh, miệng to hớp một hớp.
“Hương vị thế nào?” Giản Trang còn chưa uống canh này, nhìn Nguyễn Thiếu Dật uống trước, liền thuận miệng hỏi một câu: “Là canh gì vậy? Uống ngon không?”
“…” Nguyễn Thiếu Dật uống một ngụm, dường như không hợp khẩu vị, liền lập tức để bát xuống, vẻ mặt vô cùng kỳ quái nhìn Giản Trang, đáy mắt hiện ra vẻ kinh dị, cái tay chống kia cũng lấy ra khỏi mặt bàn, chỉ vào cái chén trên tay, không thể tin nói: “Đây là, canh lộc tiên thập toàn đại bổ tráng dương cho đàn ông mà!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
- Chương 69: Canh thập toàn đại bổ