Thoáng chốc, trong phòng bao tất cả đều yên lặng, không khí xung quanh như ngưng lại.
Trong phòng, yên tĩnh khiến lòng người lo lắng.
Giản Trang bị hành động đột ngột này của Nguyễn Bắc Thần làm cho hoàn toàn
kinh sợ, sau khi gặp Nguyễn Bắc Thần, cô đã tưởng tượng ra trăm ngàn
tình huống giao đấu với hắn, nhưng mà không nghĩ đến sẽ xuất hiện tình
trạng như vậy!
Khi môi bị đôi môi lạnh lẽo của Nguyễn Bắc Thần
bao phủ, Giản Trang giật mình, cơ thể cứng ngắc duy trì tư thế ngồi trên ghế, đại não oanh một tiếng trở nên trống rỗng, mất đi khả năng suy
nghĩ, toàn thân giống như rỗi gỗ không có sức sống, chỉ có thể ngước
đầu, bị động tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ mãnh liệt này.
Nguyễn Bắc
Thần cũng không thèm để ý chút nào, hình như biết rằng Giản Trang sẽ
không phản kháng, trong lúc Giản Trang mất hồn, từ từ khiến nụ hôn này
sâu hơn.
Kỹ thuật hôn của Nguyễn Bắc Thần rất cao, một tay giữ
chặt gáy Giản Trang, nhẹ nhàng giữ đầu của cô, tay còn lại trong lúc vô
tình đã từ đầu vai một đường đi đến cổ mềm mại vuốt ve nhè nhẹ, vuốt ve
từ cổ thon dài, dọc theo làn da nhẵn nhụi bóng loáng, từ từ dùng ngón
tay âu yếm, xoa bóp, sau đó trêu chọc lượn qua lượn lại bên tai Giản
Trang. Nguyễn Bắc Thần dùng đầu ngón tay gảy nhẹ vành tai xinh xắn mượt
mà, sau đó ngón trỏ thon dài và ngón giữa kẹp lấy vành tai cô, hai ngón
tay vặn vẹo một chút, liền khiến vành tai ngượng ngùng đỏ hồng.
Mà môi của hắn, hoàn toàn in trên môi Giản Trang, mới đầu là dùng lực hút
môi dưới, dùng đầu lưỡi mềm mại miêu tả hình dáng đôi môi, sau đó thừa
dịp Giản Trang còn đang ngây ngẩn, đầu lưỡi liền như tướng lĩnh phá cổng thành chui vào trong miệng Giản Trang, mang theo vài chục vạn nhân mã
đánh vào trong thành, trùng trùng điệp điệp đem khoang miệng Giản Trang
bắt gọn, đầu lưỡi trơn trượt quét ngang qua vách tường mềm mại trong
miệng Giản Trang một lần, liếʍ qua hàm răng như bàn chải nhẹ nhàng quét
qua, sau đó lại liếʍ láp, trêu chọc thỏa mãn, liền vọt tới chỗ trọng yếu nhất, bắt được đầu lưỡi Giản Trang, hung hăng cuốn lấy, ép buộc đầu
lưỡi cô phải nhảy múa cùng hắn, hình như là bất mãn việc Giản Trang
không đáp lại, Nguyễn Bắc Thần nảy sinh ác độc cuốn lấy lưỡi Giản Trang
dùng sức hút một cái! Quả nhiên, đầu lưỡi Giản Trang liền mềm mại, ngoan ngoãn theo đầu lưỡi hắn quấn quanh nhẹ nhàng tung bay, quyện chặt,
triền miên…
Nguyễn Bắc Thần hôn lâu mà tinh tế tỉ mỉ, hắn biết
cách làm thế nào khiến người ta ngây ngẩn, bị động tiếp nhận ngoại vật
xâm nhập, bao gồm việc tiếp xúc thân mật của người tình như bây giờ. Dần dần, Giản Trang bị Nguyễn Bắc Thần hôn có chút thiếu không khí, đại não trống rỗng bắt đầu xuất hiện những ánh sao lấp lánh, thân thể theo bản
năng khiến cho l*иg ngực phập phồng hô hấp, gian nan hít khí.
Quá thiếu không khí rồi, tầm mắt Giản Trang bắt đầu mờ đi, trước cơn sốc vì thiếu dưỡng khí một giây, khổ sở trên thân thể khiến suy nghĩ Giản
Trang quay trở lại, cô đột nhiên nhớ ra bộ dạng vừa rồi Nguyễn Bắc Thần
giữ chặt gáy của mình, cúi người hôn!
Sau khi khôi phục khả năng
suy nghĩ, Giản Trang liền tức giận, nhanh chống nhấc tay chống trước
ngực Nguyễn Bắc Thần, đồng thời vùng vẫy cơ thể, kịch liệt giằng co
trong tay hắn!
“Ha ha …”
Bởi vì gần trog gang tấc, Giản
Trang nghe được trong miệng Nguyễn Bắc Thần một tiếng cười, sức lực trên tay hắn chẳng những không buông lỏng ngược lại tăng thêm giữ chặt gáy
Giản Trang, một tay khác đi tới trước ngực, giữ lấy hai cổ tay cô.
Giản Trang thử giãy dụa cổ tay muốn tránh ra, lại phát hiện hai tay của cô
không thể đấu lại một tay của người ta, hai cổ tay bị bàn tay hắn gắt
gao kiềm chế, chỉ có thể miễn cưỡng giãy dụa mấy cái!
Sức lực của hắn sao lại lớn như vậy?
Giản Trang giật mình nhìn Nguyễn Bắc Thần trước mặt, đầu cũng kịch liệt quay đi, tránh né nụ hôn sâu của hắn.
Bình thường Nguyễn Bắc Thần mặc quần áo rộng cộng thêm vóc dáng hắn lại cao, gầy khiến cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy hắn rất gầy, nhưng Giản
Trang nào biết được, lúc này tiếp xúc cô mới biết, sức lực Nguyễn Bắc
Thần không hề thua kém Nguyễn Thiếu Dật đâu.
Nhưng mà, tại sao
hắn lại làm vậy? Hay là hắn uống nhầm thuốc, nên điên rồi? Giản Trang
vừa né tránh nụ hôn của hắn, đồng thời trong lòng cao giọng hò hét.
Nguyễn Bắc Thần rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Giản Trang có chút gấp
gáp rồi, mắt thấy thể lực cách xa nhau, thật sự không thể thoát khỏi tay Nguyễn Bắc Thần, rốt cuộc Giản Trang buông tha giãy giụa, đầu cũng
không suy nghĩ nữa, thuận theo hất cằm lên tiếp nhận nụ hôn thật dài của hắn.
Giống như cảm nhận được Giản Trang mềm mại thuận theo, lúc
này, Nguyễn Bắc Thần hôn mãnh liệt từ từ chuyển thành nụ hôn nhu hòa,
một tay vẫn trói buộc hai tay Giản Trang như cũ, chỉ là lực đạo trên tay không lớn như vừa nãy.
Chính là giờ khắc này!
Giản Trang
trợn to mắt, lúc Nguyễn Bắc Thần đắm chìm trong cảm giác cô dịu dàng
thuận theo nụ hôn của hắn, bất ngờ cắn thật mạnh vào đầu lưỡi hắn!
“Ách…”
Đầu lưỡi Nguyễn Bắc Thần bị cắn, mùi máu tanh lập tức tràn đầy cả khoang
miệng, hắn ăn đau nhưng vẫn không chịu buông Giản Trang ra, cái tay giữ
gáy lập tức chuyển sang ôm ngang hông Giản Trang, ôm chặt cô khiến hai
cơ thể kề sát chặt chẽ một chỗ, hắn đem đầu lưỡi bị thương rỉ máu tất cả đút vào miệng của cô.
Nếm được vị ngai ngái, Giản Trang càng giãy giụa kịch liệt hơn, cái tên biếи ŧɦái này lại đút máu cho cô uống.
Dưới tình thế cấp bách, bàn về sức lực Giản Trang không phải đối thủ của
Nguyễn Bắc Thần, sống chết giãy giụa cũng không thoát khỏi ngực hắn,
không thể làm gì khác hơn là lại độc ác, há to miệng chuẩn bị cắn lần
nữa.
Nhưng vào lúc này, từ ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước
chân nhẹ nhàng, âm thanh kia mơ hồ truyền đến, sau đó từ từ rõ ràng hơn.
Đỗ Úy Nhiên chuẩn bị vào.
Giản Trang nghĩ tới đây, con ngươi màu trà lập tức sáng rực lên giống như là nhìn thấy cứu tinh hạ phàm, cặp mắt vui mừng mở lớn nhìn cửa phòng bao, ánh mắt từ cửa lại chuyển đến trước mặt____ bắt gặp đôi mắt màu nâu của Nguyễn Bắc Thần, ánh mắt hắn bình tĩnh mà âm u lạnh lẽo, mắt híp lại,
xuyên thấu qua con ngươi nhìn sâu vào đôi mắt hắn, chỉ thấy một màu đen
như mực bao la bát ngát, ánh mắt vắng lặng vô cùng. Đáy mắt hắn như gió
dữ tàn phá bừa bãi trên cánh đồng hoang vu mênh mông, cánh đồng hoang vu âm trầm che khuất cả bầu trời, bầu trời ở dưới đất không có một đường
sống nào, không có một ngọn cỏ, gió lớn thổi qua, mở ra một cảnh đất đá
bay mù trời.
Chỉ là nhìn một cái, máu trong người Giản Trang liền đông lại. Ánh mắt của Nguyễn Bắc Thần … Khi đôi mắt màu nâu của hắn âm u lạnh lẽo, che giấu càng sâu thì càng khó nắm bắt lấy, phức tạp khó phân biệt, không thể nhìn thấu ánh mắt của hắn.
Giản Trang không hiểu, tại sao Nguyễn Bắc Thần lại có ánh mắt như vậy.
Đây là một loại ánh mắt bi thương, nhưng so với bi thương thì lại càng rối
rắm hơn, so với bi phẫn thì lại càng khắc sâu hơn, loại ánh mắt kín đáo
như vực sâu này, tối tăm không chút ánh sáng mặt trời pha lẫn nhiều thứ
khiến người ta khó nói lên cảm xúc. Trong bi thương có một chút không
cam lòng, một chút kiêu căng và một chút hận đời…
Nhưng mà những từ ngữ này vẫn không đủ để diễn tả ánh mắt phức tạp khó hiểu của Nguyễn Bắc Thần.
Tại sao phải như vậy? Nguyễn Bắc Thần không nên có ánh mắt như thế. Hắn là
con trai của nhà họ Nguyễn, một gia tộc vừa liên quan đến chính phủ vừa
liên quan đến quân đội, là bác sĩ tâm lý học chuyên nghiệp, lại tự mình
xây dựng bệnh viện tư nhân, cuộc sống của hắn ưu việt như thế, địa vị
trong xã hội cũng hết sức hiển hách, có thể nói là cuộc sống muốn sao
được vậy, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, con em cán bộ, còn cái gì khiến hắn không thỏa mãn? Hắn có thể phiền lòng chuyện gì chứ? Chuyện gì
khiến hắn đau đớn đến nỗi không thốt lên thành lời? Tại sao hắn lại có
ánh mắt như thế?
“Rắc rắc” một tiếng, cửa phòng đã bị người bên ngoài mở ra.
Rốt cuộc khi cửa mở thì Nguyễn Bắc Thần cũng mở lòng từ bi, ngay lúc thời
điểm nguy cấp buông Giản Trang ra, chân dài bước về phía sau, rời khỏi
Giản Trang, xoay người đi về vị trí của hắn. Đồng thời giơ tay, dùng
ngón trỏ chạm vào khóe miệng, nhẹ nhàng lau đi vệt máu thấm ra.
Vết máu đó là từ trong miệng hắn chảy ra ngoài.
Nguyễn Bắc Thần ngồi lại trên ghế, rút khăn ướt từ trên bàn, ưu nhã lau chùi
miệng, sau đó ngồi trên ghế đối diện Giản Trang, nhẹ nhàng nhếch môi lộ
ra một nụ cười êm ái. Nụ cười của hắn rất tự nhiên, độ cong bờ môi nâng
lên cự kỳ xinh đẹp, là nụ cười rất nhu hòa, khác hẳn với nụ cười âm u
lạnh lẽo lúc trước.
Nguyễn Bắc Thần cưỡng hôn Giản Trang, lại bị
cô cắn một cái đến mức chảy máu cũng không tức giận, dường như … dường
như tâm trạng còn rất rốt?
Giản Trang khó tin lông mày run lên một cái, một tay che miệng vừa bị Nguyễn Bắc Thần hôn, kinh hoàng không hiểu nhìn hắn.
Mà Đỗ Úy Nhiên từ ngoài cửa đi vào, nhân tiện đóng cửa phòng luôn, đi tới
cái ghế ở giữa Nguyễn Bắc Thần và Giản Trang ngồi xuống, chặn lại tầm
mắt Giản Trang.
Mà cái vị thần kinh thô Đỗ Úy Nhiên sau khi vào
phòng, chỉ lo nghiên cứu hình dáng tay nắm cửa, nhìn chằm chằm tay nắm
một hồi, cho nên không chú ý tới ánh mắt cổ quái của Giản Trang và
Nguyễn Bắc Thần.
Chờ Đỗ Úy Nhiên đặt mông ngồi xuống, lần nữa cầm đũa trúc lên, dùng đũa chỉ chỉ Nguyễn Bắc Thần bên cạnh, sau đó chiếc
đũa dời đi, lại chỉ vào Giản Trang, nhiệt tình hô: “U, thế nào mà tôi
vừa đi ra ngoài, hai người đều không ăn hả? Đừng lo lắng mà, vẫn còn ‘ma dụ đậu hũ’ Tứ Xuyên cay chưa ăn đâu, nghe nói ăn ma dụ đậu hũ có thể
giảm cân, Giản Trang, em ăn nhiều vào.” Trong lúc nói chuyện, không đợi
Giản Trang tỏ thái độ, Đỗ Úy Nhiên đã nhiệt tình gắp một khối mềm mại mà lại co dãn ma dụ đậu hũ, bỏ vào chén nhỏ trước mặt Giản Trang, khuôn
mặt tươi cười hồn nhiên, đầy mong đợi nhìn Giản Trang động đũa.
Giản Trang như cũ lấy tay che miệng, nhìn miếng đậu hũ dính đầy nước ớt trước mặt, gương mặt buồn buồn.
Giờ phút này, Giản Trang thật sự không cách nào ăn bàn tiệc cay nồng ma dụ
đậu hũ này, trong miệng cô không biết là vì nguyên nhân gì, đột nhiên
thay đổi vừa tê dại lại vừa cay, phàm là những nơi bị đầu lưỡi Nguyễn
Bắc Thần quét qua tất cả đều nóng rát, tê tê, loại cảm giác này giống
như là ăn phải một đống hạt tiêu và hạt ớt, trong miệng chỗ nào cũng
rát, quả thực như là ngậm lửa than, đốt môi cô đến phát sưng, hận khộng
thể nhai một khối băng trong miệng.
Tại sao lại như vậy?
Nếu hiện tại Giản Trang hạ tay xuống, tất nhiên sẽ lộ ra đôi môi sưng đỏ,
ngước mắt, nhìn Đỗ Úy Nhiên ngồi bên cạnh mình, Giản Trang uyển chuyển
khước từ: “Vừa rồi em đã ăn no, không ăn nổi cái này nữa, anh có thể để
cho Nguyễn Bắc Thần nếm thử một chút.”
Bởi vì lấy tay che miệng,
cho nên âm thanh phát ra từ giữa kẽ tay nghe vào tai có chút buồn bực.
Đỗ Úy Nhiên sửng sốt một chút, nhìn hành động kỳ quái của Giản Trang,
nghi ngờ hỏi: “Nhưng …….. Vừa rồi em căn bản là không ăn được bao nhiêu
mà? Nếu không phải là anh và Nguyễn Bắc Thần gắp cho em mấy đũa thức ăn, em gần như là không động đũa. Như vậy cũng coi như ăn no sao? Còn nữa,
em che miệng làm gì?”
“Em…….” Giản Trang chần chờ, nhanh chóng
tìm lý do giải thích, “Mới vừa rồi gắp thức ăn, không cẩn thẩn ăn phải
hạt tiêu với hạt ớt, hiện tại miệng đã tê dại hết.”
“À?” Đỗ Úy
Nhiên kinh ngạc một chút, vội vàng rót từ trong ấm trà một ly trà lạnh
đưa cho Giản Trang, “Mau mau súc miệng đi, nói không chừng sẽ dễ chịu
hơn đấy.”
“Cám ơn.” Giản Trang
gật đầu với Đỗ Úy Nhiên một cái, nhận lấy ly trà thận trọng đặt dưới
môi, lúc này mới lặng lẽ bỏ tay ra, nhanh chóng ngẩng đầu lên đem nước
trong ly trà một hơi uống sạch.
Nguyễn Bắc Thần ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng nhìn một màn này, ngón trỏ trắng noãn đặt trên môi dưới, chậm rãi vuốt ve, mắt nâu tà nghễ liếc Giản Trang, trong mắt lóe
lên một tia sáng, giống như là phủ lên một tầng vui vẻ.
Nguyễn
Bắc Thần này, rốt cuộc trong miệng hắn ăn cái thứ gì, sao lại cay như
vậy? Giản Trang đặt ly trà xuống, một hớp trà mát mẻ xuống bụng mới
khiến miệng lưỡi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô đã nói rồi, hắn sao
lại đột nhiên cưỡng hôn cô chứ, thì ra ám toán ở cái hôn dài này! Giản
Trang ngồi trên ghế, hai mắt nhìn thức ăn trước mặt, nhưng khóe mắt lại
liếc trộm Nguyễn Bắc Thần, thấy đáy mắt hắn chợt lóe lên nụ cười, đột
nhiên hiểu ra phần nào, nhất định là hắn ăn phải đồ cay tê dại, sau đó
mới quyết định hôn cô.
Người đàn ông này thật là……..
Giản
Trang nghĩ tới đây không khỏi rùng mình, đáy lòng tự nhiên sinh ra cảm
giác lạnh đến buồn nôn……. Người đàn ông này, vì chỉnh cô thật là dùng
bất cứ giá nào, miệng mình chỉ bị hắn hôn một cái đã cay thành như vậy,
nghĩ cũng biết miệng hắn so với miệng cô còn cay hơn nhiều! Nhưng mà,
hắn lại có thể mặt không đổi sắc, làm như không có chuyện gì xảy ra ngồi đó. Từ đầu đến cuối cũng không biểu hiện ra một chút đau khổ. Không chỉ như thế, Nguyễn Bắc Thần là gay, lại không tiếc hy sinh sắc đẹp của
mình, ôm phụ nữ như cô hôn mãnh liệt lâu đến vậy…..
Nguyễn Bắc Thần quyết phải gây khó dễ với cô ư?
Có Đỗ Úy Nhiên ở đây, Nguyễn Bắc Thần vì không xuống tay được, cho nên
trực tiếp chọn phương thức “ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được” này khiến Giản Trang khó chịu.
Giản Trang bị Nguyễn Bắc Thần chiếm tiện nghi không nói, còn bị cay thành ra như vậy!
Bị Nguyễn Bắc Thần mạnh mẽ hôn, lại không thể trực tiếp phát tiết ra.
Ngược lại hắn tính toán rất chuẩn, biết cô vì ngại thể diện, không thể
nào đem chuyện này nói ra, cho nên lúc nãy mới dám không chút kiêng kỵ
giữ chặt, cưỡng hôn cô như vậy.
Hôm nay nếu không có Đỗ Úy Nhiên ở đây, Giản Trang tuyệt đối không tha cho hắn! Nhiều lần gây khó dễ cô,
mọi việc đều có giới hạn. Việc này có thể nhịn, lại còn gì không thể
nhịn, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
Lần sau Nguyễn Bắc Thần dám làm vậy, Giản Trang tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Giản Trang nắm ly trà trong tay, không khỏi siết chặt lại. Giản Trang quay
đầu, tầm mắt lướt qua Đỗ Úy Nhiên trực tiếp nhìn Nguyễn Bắc Thần nhã
nhặn lịch sự ngồi đó, cười nói: “Cậu hai nhà họ Nguyễn à, tôi thấy vừa
rồi anh cũng ăn không được nhiều, không bằng ‘ma dụ đậu hũ’ này anh nếm
thử một chút xem. Món này đặt trên bàn đã lâu, một miếng cũng không ăn
thì rất lãng phí.” Nguyễn Bắc Thần, tôi xem anh làm thế nào? Trong miệng anh chắc chắn cũng cay nóng bỏng rát, ma dụ đậu hũ này cay như vậy, anh có thể ăn được không?
Nụ cười trên mặt Giản Trang lại sâu hơn mấy phần, một bên khóe môi nhếch lên, khiến nụ cười yếu ớt nhiễm một chút tà khí.
“Được.”
Ngoài dự liệu của Giản Trang, Nguyễn Bắc Thần ngồi trên ghế rất sảng khoái
đồng ý, môi mỏng khẽ mím, trên mặt lập tức nở nụ cười dịu dàng mê hoặc,
dứt lời, vươn tay cầm đôi đũa trên bàn, gắp một khối đỏ tươi ma dụ đậu
hũ từ đĩa thức ăn trước mặt Đỗ Úy Nhiên, ung dung bỏ vào miệng, tỉ mỉ
thưởng thức, sau đó hầu kết khẽ động, nuốt ma dụ đậu hũ trong miệng nuốt xuống, mở miệng khen ngợi: “Không hổ là quán món cay chính gốc Tứ
Xuyên, ma dụ tươi thơm cay nồng ngon miệng, quả thực là món ăn ngon.
Giản Trang, cô cũng nên nếm thử chút món ngon này đi. Ma dụ không chỉ có thể giúp giảm cân, còn có thể làm sạch dạ dày, trợ giúp tiêu hóa, khiến hệ tiêu hóa khỏe mạnh, giảm lượng cồn trong mật, chống cao huyết áp,
hơn nữa còn có tác dụng ngăn ngừa bệnh tiểu đường. Đơn giản mà nói, ma
dụ có thể lại bỏ độc tố, chăm sóc sắc đẹp, thông mạch, giảm áp, giảm
cân, nhiều tác dụng như khiến con người ăn ngon miệng hơn, kí©h thí©ɧ ăn uống, phụ nữ ăn là thích hợp nhất.”
Nguyễn Bắc Thần không bị cay à?
Giản Trang uyển chuyển cười, lén lút nghi ngờ không thôi.
Nhìn lại mặt Nguyễn Bắc Thần, mặt hắn vẫn trắng nõn, hai hàng lông mày mỏng
như cánh chim và đôi lông mi dài dưới hai mắt đều khoan khoái giãn ra
rất tự nhiên, vẻ mặt bình thản ung dung, vẫn như gió nhẹ mây trôi. Từ
trên mặt hắn, vẫn như cũ không nhìn thấy vẻ thống khổ hay là ẩn nhẫn
chịu đựng gì cả.
Điều này khiến Giản Trang không khỏi nổi lên
nghi ngờ, người này không có vị giác sao? Không cảm thấy cay chút nào?
Trong miệng đã có hạt ớt hạt tiêu cay nặng như vậy, bây giờ lại ăn một
miếng ma dụ cay nồng, trừ phi là vị giác của hắn có vấn đề, không thì
không thể nào một chút cảm giác cũng không có.
Trong thời gian
Giản Trang nghĩ ngợi, Đỗ Úy Nhiên ngồi ở giữa cũng không nhàn rỗi, một
tay cầm nĩa, một tay cầm đũa, như gió cuốn gắp hết thức ăn còn thừa trên bàn vào bát của mình, mở lớn quai hàm, mười phần đàn ông, hăng hái mở
to miệng vội vàng ăn.
Không mất nhiều thời gian, thức ăn thừa trên bàn đã bị Đỗ Úy Nhiên vét sạch.
Thú vị chính là, bản thân Đỗ Úy Nhiên rất yêu thích món ăn: vợ chồng phế
phiến. Nhưng món này hắn một miếng cũng không động, nguyên nhân là, sau
khi mang thức ăn lên, hắn mới biết ‘vợ chồng phế phiến’ thật sự là ‘phế
phiến’, tất cả đều là nội tạng! Hắn là người có lối sinh hoạt cực tốt,
muốn hắn ăn lươn xào khô cũng bình thường thôi vì Trung Quốc có cách làm tinh sảo biến lươn thành món ăn đặc sắc, hắn có thể ăn. Nhưng muốn hắn
ăn nội tạng lợn, ăn những thứ vừa xấu xí vừa tanh đó, vạn lần hắn cũng
không thể nào làm được.
Bản thân Đỗ Úy Nhiên có một nguyên tắc ba không. Thứ nhất không ăn thịt đầu, thứ hai không ăn nội tạng, thứ ba
không ăn thịt tứ chi của động vật. Những thứ hắn có thể ăn, chỉ có thịt
nạc gầy gò mà thôi.
Đợi đến khi thức ăn trên bàn bị tiêu diệt hơn nửa, lúc này Đỗ Úy Nhiên đã ăn uống thỏa mãn, no nê to bụng, sau khi
ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, liền đề nghị đi đến một nơi.
“Hiện tại thảo luận một chút, tôi muốn nghe ý kiến của hai người, hai người
cảm thấy bây giờ có thể đi đâu? Hoặc là nói hai người muốn đi đâu? Bây
giờ hai người có thể quyết định, tôi tôn trọng ý kiến của hai người.” Đỗ Úy Nhiên quay đầu, nhìn Nguyễn Bắc Thần bên trái một chút lại nhìn Giản Trang bên phải một chút, cười đùa hỏi.
“Tùy tiện.”
“Tùy tiện.”
Nguyễn Bắc Thần và Giản Trang không hẹn mà âm thanh cùng vang lên một lúc.
Thật hiếm khi cô và Nguyễn Bắc Thần ăn ý như vậy. Giản Trang không vui nâng
mắt nhìn lướt qua Nguyễn Bắc Thần bên kia, tròng mắt Nguyễn Bắc Thần
cũng chuyển một cái, im lặng nhìn Giản Trang.
Tầm mắt hai người ở giữa không trung va chạm, liếc một cái, Giản Trang chán nản quay đầu, dời mắt.
Sau khi Đỗ Úy Nhiên nhận được ý kiến của cả hai, bất mãn oán trách: “Không
phải chứ! Hai người một chút nhiệt tình cũng không có, vừa rồi ở công
viên ven hồ bên quảng trường, tôi hỏi hai người muốn đi đâu, hai người
cũng bảo tùy tiện. Bây giờ tôi hỏi, hai người còn tiếp tục nói tùy tiện? Hai người có lầm không vậy, lần đầu tiên tôi về nước, làm sao tôi biết
đi đâu chơi chứ? Nhìn lại tình trạng của hai người một chút đi, ông trời ạ, tình trạng của hai người thật kinh khủng! Hôm nay hai người không
thích đi chơi với tôi ư? Hay là có vấn đề gì khiến hai người bận tâm
sao?”
“Không phải.”
“Không phải!”
Lần này, hai người lại đồng thanh nói giống nhau như đúc, chỉ có giọng điệu lần này, có chút khác nhau.
Trước là âm thanh của Nguyễn Bắc Thần, êm ái lại bình tĩnh. Sau là âm thanh
của Giản Trang, lời nói thanh thúy, giọng cũng lớn hơn một chút, từ cuối còn cắn rất nặng.
“………” Lần này đến phiên Đỗ Úy Nhiên cứng họng
im lặng, hắn lắc đầu nhíu mày, khó hiểu nhìn một nam một nữ ngồi bên
cạnh mình, mê mang hỏi: “Bầu không khí giữa hai người…..hình như không
đúng lắm nhỉ.”
Dứt lời, hai mắt Đỗ Úy Nhiên nhìn chằm chằm mặt
Giản Trang, gắt gao nhìn chòng chọc một lúc, ánh mắt lại như đèn quét
trên người Nguyễn Bắc Thần, nhìn chăm chú một hồi, hé miệng, thử nói,
“Tại sao tôi cảm giác…….. Hình như hai người đều không thật sự vui
mừng.” Đỗ Úy Nhiên rốt cuộc phát giác ra bầu không khí quỷ dị, hắn nhớ
lúc Giản Trang ở chung một chỗ với Tô Việt Trác khi nói chuyện, thái độ
không phải như vậy, gặp ở công viên ven hồ gần quảng trường cũng không
phải như vậy, nhưng sau khi Nguyễn Bắc Thần xuất hiện, bầu không khí tụ
hội liền kỳ dị. Đỗ Úy Nhiên trầm mặc một chút, đột nhiên tính khí bạo
phát mở miệng: “Có phải hai người xảy ra chuyện gì hay không? Hai người
quen biết từ trước đúng không, vậy nghĩa là trước kia từng có quan hệ
à?”
“Không thể nào.” Lần này, Giản Trang không mở miệng nói
chuyện, giọng Nguyễn Bắc Thần vượt trước vang lên, “Tôi và Giản Trang
thật sự có quen biết, nhưng mà tôi và cô ấy không xảy ra gì cả, Đỗ Úy
Nhiên, anh không nên đoán mò, hơn nữa tôi chỉ coi cô ấy như là…..”
“Quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ mà thôi, là tôi khám.” Mắt thấy Nguyễn Bắc
Thần sắp nói chuyện kết hôn ra, Giản Trang vội vàng đem lời nói phía sau của hắn cắt đứt, tiếp lời nói: “Anh không biết chứ, hồi trước, có một
ngày đang đi trên đường tôi không cẩn thận té ngã, phải đến bệnh viện
khâu mấy mũi. Nhưng anh cũng biết đấy, Nguyễn Bắc Thần là bác sĩ tâm lý, không phải bác sĩ ngoại khoa, lúc khâu vết thương thì chỗ không bị
thương cũng khâu, cho nên có chút bất hòa, tôi và lão nhị Nguyễn gia,
coi như không đánh thì không quen biết.”
“…………….” Đỗ Úy Nhiên sau khi nghe Giản Trang nói xong, giật mình há to miệng, “Còn có chuyện như vậy ư?” Đồng thời hắn quay đầu nhìn Nguyễn Bắc Thần, dùng ánh mắt nghi
ngờ dò hỏi.
“Không sai.” Nguyễn Bắc Thần thế mà không bác bỏ lời
nói của Giản Trang, trấn định gật đầu một cái, thản nhiên thừa nhận,
“Tôi và cô ấy thật sự quen biết là do vậy. Sau khi cãi nhau mới biết,
thì ra Giản Trang và tôi là cùng loại, đều là con cán bộ, nhà cô ấy là
chính khách thế gia, thân phận bối cảnh đại khái giống nhau. Hơn nữa, ở
nhà Giản Trang cũng giống tôi, đều đứng hàng lão nhị. Phía trên cũng có
một anh trai.”
Sau khi Đỗ Úy Nhiên nghe xong, sờ cằm nghĩ ngợi một lát, nói: “Được rồi, tôi tin tưởng hai người.”
Tiếp, dẫn đầu đứng lên, gương mặt trắng sữa lại khôi phục dáng vẻ cười ha hả, trưng cầu ý kiến Nguyễn Bắc Thần và Giản Trang chỗ đi chơi. Bởi vì Đỗ
Úy Nhiên đối với Hoa Trung thị một chữ cũng không biết, còn Giản Trang
lại ít đi du ngoạn, nên do Nguyễn Bắc Thần chọn địa điểm___ Lãi vườn.
Vì vậy, sau khi tính tiền liền rời quán, đi ô tô tới Lãi vườn ở ngoại ô thành phố.
Lãi vườn, chính là chỗ thủ hạ tâm phúc của Việt vương Câu Tiễn - Phạm Lãi
sau khi công thành danh thoại ở ẩn, tay nắm tay Tây Thi thoái lui giang
hồ, chèo thuyền du ngoạn trên Thái Hồ, bên bờ hồ có xây dựng một tòa
dinh thự, hơn nữa lợi dụng kiến thức sở học của hắn, thúc đẩy phát triển sự buôn bán nơi đây, dệt may cày ruộng, lập tức mở ra nhiều vận mệnh
mới. Dựa vào kiến thức uyên thâm của mình, ông ẩn cư ở Giang Tô, bắt tay vào buôn bán, sau vài lần liền giàu có, gia tài khổng lồ, ông là người
mở đầu tư tưởng kinh tế, để cho người sau tiếp tục vận dụng, cho nên,
Phạm Lãi cũng có danh hiệu là ‘thương thánh’.
Đời sau, người đời ca tụng: “Trung cho là nước, trí lấy thoát thân, thương đến nỗi phú, thành danh thiên hạ”.
Lãi vườn, chính là dùng tiền Phạm Lãi buôn bán tu sửa thành một tòa nhà cao cấp. Ngôi nhà cao cấp xây dựng kề sát bên hồ, trong viện thiết kế hành
lang dài mười mét, ở trung tâm Thái Hồ sóng nước xanh biếc có xây đình
để nghỉ chân ở trên đảo nhỏ, bên trong có một trạch viện để mỹ nữ Tây
Thi ở, bốn phía trạch viện, có một ngọn núi giả ngay ngắn trên ao nước,
một đầu khác thì xây dựng một sân khấu vuông vắn, cửa phòng trạch viện
bốn phía đều mở ra, bày đầy bàn ghế. Đối diện sân khấu chính là ghế thái sư được làm từ gỗ hoàng hoa lê.
Muốn đi từ Lãi vườn đến đảo nhỏ
này, phải dùng thuyền chèo tới, mà sau khi xuống thuyền tới trên đảo, có thể nhìn thấy một pho tượng đá cẩm thạch khắc hình Tây Thi.
Đỗ
Úy Nhiên rời trạch viện, vừa đi vừa nghe giảng giải về chuyện xưa của
Phạm Lãi, thỉnh thoảng ánh mắt lại quét qua Giản Trang đi đằng sau.
Đợi đến khi Đỗ Úy Nhiên đi tới sân khấu, cảm thụ cảm giác của đào hát thời
xưa thì Nguyễn Bắc Thần vẫn luôn bảo trì khoảng cách nhất định với Giản
Trang chợt lấn đến gần, nói nhỏ bên tai cô: “Mùi vị miệng cay nóng bỏng
rát…..Không dễ chịu nhỉ? Chắc chắn cô rất tò mò tại sao tôi không bị
cay, nói cho cô biết, thật ra thì rất đơn giản…. Uống nhiều dấm là được
rồi. Giấm axit axetic có thể chống lại vị cay của hạt tiêu hạt ớt, giảm
bớt cảm giác nóng cháy. Trên bàn cơm trong chén của tôi, không phải là
nước ngọt, mà là dấm.”
“Đúng rồi, tôi nhận được tin, anh trai cô
Giản Ninh hình như đã trở lại.” Âm thanh Nguyễn Bắc Thần lại giảm thấp
xuống một chút, trong giọng nói mang theo chút ý cười bí hiểm: “Cô chắc
nhớ rõ, hắn ‘thương yêu’ em gái đến cỡ nào chứ? Không biết lúc hắn
‘thương yêu’ cô, đã tiến vào cơ thể của cô chưa? Thân thể anh em kết hợp một chỗ, cảm giác nhất định khác biệt lắm nhỉ.”