- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
- Chương 43: Tôi cũng có thể thỏa mãn cô!
Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
Chương 43: Tôi cũng có thể thỏa mãn cô!
Giản Trang bị lời nói ác độc của Nguyễn Hàn Thành khiến cho tức giận sắc mặt biến thành màu đen, muốn cùng anh ta so tài đấu võ mồm một phen, nhưng cô cũng không thể ở trần không mặc áo sơ mi cùng một người đàn ông như Nguyễn Hàn Thành cãi nhau.
Âm trầm trợn mắt nhìn Nguyễn Hàn Thành một cái, cô sải bước nhảy vào phòng ngủ, ầm một cái khép cửa phòng lại.
Ngoài cửa, chỉ còn lại một bóng người ngạo mạn, để lại Nguyễn Hàn Thành đang hết sức hăng hái nói chuyện một mình.
. . . . . .
Giản Trang mở tủ treo quần áo, cởi chiếc quần ẩm ướt bên dưới ra, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc váy liền thân cổ tròn màu gạo kiểu Hàn Quốc mặc vào.
Lúc khom lưng khiến da trên đầu gối bị nứt ra lập tức cảm thấy đau buốt.
Hôm nay thật là quá thảm! Giản Trang nhìn vết thương trên đầu gối, nhớ lại lúc bị Nguyễn Hàn Thành một phát xé rách áo sơ mi, trong lòng bất đắc dĩ rêи ɾỉ.
Nhất định là đời trước cô nợ tiền Nguyễn Hàn Thành chưa có trả, cho nên đời này mới bị Nguyễn Hàn Thành hành hạ như thế.
Cô chậm chạp thay quần áo, lúc mặc xong quần áo chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên từ trong khe cửa một giọng nói cực thấp bay vào.
"Cái đó. . . . . . Vừa rồi tôi. . . . . . Thật ra là nói đùa, cô đừng để trong lòng."
Âm thanh mang ngữ điệu trầm nhẹ truyền tới, các đường sức từ sau khi bị đè ép ngược lại lại hiện ra hơi giống như trẻ con., trong giọng nói còn mang theo vài phần lấy lòng và thử dò xét, tiếp tục nhẹ nhàng truyền vào trong tai Giản Trang: "Tôi... cả một buổi chiều tôi đều ở đây không ra khỏi cửa, đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, dựa theo sách dạy nấu ăn nghiên cứu làm món ăn. . . . . . Tôi làm rất nhiều món, còn nấu canh. . . . . . Tôi không biết cô thích ăn cái gì, đem gà vịt thịt heo làm một lần luôn. . . . . ."
Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa đi, chỉ vì nói những chuyện này sao? Giản Trang dừng bước, nói thầm trong lòng một câu nhưng ngoài miệng lại không lên tiếng, chờ nghe anh còn muốn nói gì nữa.
"Bởi vì. . . . . . Ngày đó cô bị chấn thương sọ não là vì chuyện của tôi, hơn nữa. . . . . . Sau khi cô xuất viện, cũng chưa ăn cái gì để bồi bổ, bình thường tôi đều ở quân khu, cuối tuần mới có thời gian nghỉ ngơi, cho nên tranh thủ Chủ nhật làm cho cô chút đồ ăn bồi bổ.Nhưng mà không nghĩ tới, làm những thức ăn này lại rắc rối như vậy, làm trò cười rồi. . . . . ." Nguyễn Hàn Thành đứng ngoài cửa ngừng một chút lại tiếp tục nhỏ giọng nói: "Trong bộ đội, sĩ quan đều có phòng ăn riêng, không cần xuống bếp, những năm tôi làm lính cũng chỉ biết làm thức ăn đơn giản, dùng nguyên liệu đắt tiền để nấu ăn cũng là lần đầu tôi làm. . . . . . Xé rách quần áo của cô, thật sự là tôi không cố ý."
Thảo nào cô còn đang thắc mắc tại sao hôm nay anh lại phá lệ xuống bếp nấu ăn, thì ra là muốn bồi thường cho cô một bữa ăn ngon.
Anh ta làm cũng là xuất phát từ lòng tốt, cô có thể không cho anh ta cái bậc thang sao?
Lửa giận trong lòng Giản Trang nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, giơ tay vặn nắm cửa, chuẩn bị mở cửa gặp anh.
Mà lúc này, Nguyễn Hàn Thành vẫn còn tiếp tục nói, chỉ nghe thấy anh đứng ngoài cửa đột nhiên đổi sang giọng điệu khác, trầm giọng nghiêm túc nói: "Còn nữa, tôi muốn nói cho cô biết một chuyện, mấy ngày trước có mấy cái tên côn đồ tìm cô gây rắc rối, tôi đã sai người điều tra. Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, nhất định sẽ cho cô hả giận. Cục tư pháp sẽ truy tố năm người kia “ Tội quấy rối an ninh trật tự xã hội”, tôi đã tỏ ý muốn nghiêm trị. Những người ở Cục tư pháp người đều là người thông minh, tự nhiên biết nên làm như thế nào, đến lúc đó thời hạn ít nhất cũng là hai năm tù.Mấy người kia là đoán chừng là phải ăn cơm tù rồi."
Nguyễn Hàn Thành ở trong quân đội, đã nổi tiếng là sĩ quan hung dữ, võ thuật cũng rất cao, miệng lưỡi lại ác độc bụng dạ xấu xa, tính cách thì có thù tất báo, không có ai dám cứng đối cứng đắc tội trước mặt anh.
Mặc dù lần này Giản Trang gặp phải chỉ là xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng với tính tình của Nguyễn Hàn Thành tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Anh là chỉ huy của sư đoàn quân khu một, có quyền hành tuyệt đối, cùng với các bộ nghành quan trọng trong thành phố đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, thậm chí cục trưởng của một cục nào đó đã từng là chiến hữu của anh.
Chút chuyện này căn bản không cần anh phải ra tay, chỉ cần anh lộ ra một chút tin tức, sẽ có người thay anh giải quyết tốt tất cả.
Bao gồm. . . . . . Làm sao để trừng trị mấy người kia, hình phạt như thế nào, đều là xem ý tứ của anh đi làm.
Giản Trang cũng rõ ràng, hình hạt 2 năm này đã thật không đơn giản rồi. Chính là về chuyện xô đẩy này mà nói cũng chỉ là vụ án bình thường, nhiều lắm là tạm giữ 15 ngày, tiền xử phạt là 2000 nhân dân tệ trở xuống chuyện này liền cho qua rồi. Nhưng Nguyễn Hàn Thành đã có lòng truy cứu, mấy cậu thanh niên kia nhất định phải ngồi tù.
Nguyễn Hàn Thành cũng chỉ là gϊếŧ gà dọa khỉ, cảnh cáo người đứng đằng sau vụ này.
"Vậy. . . . . . Mấy người kia là do người nào ra lệnh, anh điều tra được chưa?" Nhớ tới chuyện này, Giản Trang không nhịn được lên tiếng hỏi một câu.
". . . . . .Vẫn chưa điều tra được." Nguyễn Hàn Thành ở ngoài cửa do dự một chút, mới mở miệng trả lời." Không phải cô đang tức giận chứ?" Sau khi Giản Trang lên tiếng, thấp thỏm trong lòng Nguyễn Hàn Thành lập tức buông lỏng, giọng điệu thay đổi tiếng nói trầm thấp nhất thời vui vẻ vang lên, vui sướиɠ hỏi, "Vậy cô có thể đi ra ăn cơm không? Tôi đã nếm qua, mùi vị cũng không tệ lắm."
"Ừ, được. Tôi sẽ nếm thử tay nghề của Nguyễn đại thiếu gia."
Giản Trang không khỏi hé miệng nở nụ cười, lo lắng trong lòng lập tức tiêu tan hết sạch. Cô cố nén cười mở cửa phòng giọng nói giả vờ bình thản như không có chuyện gì xảy ra trả lời anh.
. . . . . .
. . . . . .
Nguyễn Hàn Thành chỉ tiết lộ một nửa tin tức cho Giản Trang biết.
Trên thực tế, vụ này nhìn giống như một vụ án gây chuyện đơn giản, nhưng sau lưng dính dáng đến rất nhiều nhân vật xã hội đen. Điểm quan trọng hơn là sau khi Cục tư pháp truy tố mấy tên côn đồ kia, hôm sau mấy người này biến mất một cách bí ẩn, giống như là bốc hơi khỏi thế giới không tìm thấy dấu vết.
Đầu mối của vụ án bị cắt đứt, ban đầu muốn tìm hiểu điều tra ra kẻ đứng đằng sau, nhưng mới vừa điều tra được một nửa, mấy tên côn đồ này lập tức mất tích.
Căn cứ theo phán đoán của anh đối phương cũng đang ra tay che giấu chuyện này, mục đích chính là không muốn bị điều tra ra lai lịch. Mà vài tên côn đồ mất tích kia, hơn phân nửa đã lành ít dữ nhiều.
Đối với người của hắc đạo mà nói, chỉ có người chết mới giữ được bí mật!
*
Hôm sau bản thiết kế công trình trong thành phố với công ty Đôn Hoàng đã hoàn thành, Nguyễn Thiếu Dật và Giản Trang mang bản hợp đồng đã được chuẩn bị tốt ngồi ô-tô đến công ty Đôn Hoàng.
"Chị dâu. . . . . ." Cùng Giản Trang ngồi ở ghế sau Nguyễn Thiếu Dật bắt đầu không an phận, một cái tay lén lén lút lút đặt lên bả vai Giản Trang, nhân cơ hội ôm cô dùng giọng nói ngọt ngào thì thầm bên tai Giản Trang nói, "Những ngày qua không gặp mặt, cô có nhớ tôi không?"
"Tổng giám đốc Nguyễn, chúng ta chỉ mới hai ngày không gặp mà thôi." Đột nhiên toàn thân Giản Trang nổi da gà, lấy cùi chỏ huých vào hông Nguyễn Thiếu Dật dùng sức đẩy anh ta ra "Còn nữa, anh cách tôi xa một chút!"
". . . . . . Người phụ này tại sao lại vô tình như vậy?" Nguyễn Thiếu Dật không vui, giữ bả vai của cô ôm cô gần hơn, ghé vào bên tai cô giận đùng đùng nói, "Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, ngày hôm qua tôi thấy rất rõ ràng! Tôi biết cô đã gả cho anh tôi rồi, nhưng mà đáng tiếc là anh tôi đã có người trong lòng, tôi hiểu cô đang cô đơn. Nhưng mà khi cô cô đơn tại sao không tìm tôi? Gương mặt và kỹ thuật trên giường của tôi cũng không thua kém, tại sao cô lại bỏ gần tìm xa cùng người đàn ông khác trên xe?"
". . . . . . Gì?" Giản Trang sững sờ, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn khuôn mặt đẹp trai đang tức giận của Nguyễn Thiếu Dật:“ Tại sao anh lại nói tôi lên xe của người đàn ông khác? Con mắt nào của anh nhìn thấy?"
"Cô có dám thề là cô không có không? Tôi nhìn thấy rõ ràng! 5 giờ chiều ngày hôm qua, trời đang mưa tôi từ chung cư của hai người đi ngang qua, tận mắt nhìn thấy một chiếc xe Audi màu đen phiên bản đặc biệt dừng ở dưới nhà cô, cô từ trên xe bước xuống, trên xe còn có một người đàn ông đang ngồi!" chân mày Nguyễn Thiếu Dật cau lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô muốn tìm đàn ông hả cô có thể tìm tôi, tôi cũng có thể thỏa mãn cô!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
- Chương 43: Tôi cũng có thể thỏa mãn cô!