Chương 42: Tôi thật sự muốn bóp chết anh

Editor: Song Tử

——Đàn ông thật ra đều háo sắc, muốn giữ được trái tim của đàn ông, trước tiên ngực của cô phải lớn! ——

*

Không khí nô đùa vui vẻ trong phòng chớp mắt tan thành mây khói, căn phòng đột nhiên trở lên im lặng, có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của hai người.

Không khí dường như đóng băng, hai người cách nhau không tới nửa bước, hơi thở lạnh buốt đọng lại giống như thủy tinh đã vỡ ra, chỉ cần hơi cử động, lập tức dễ dàng sụp đổ.

Toàn thân Nguyễn Hàn Thành cứng ngắc đứng trước Giản Trang, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nửa người trên trắng như tuyết của Giản Trang.

Cơ thể Giản Trang cứng ngắc đâm vào cửa, trong phút chốc khi chiếc áo sơ mi màu trắng rơi xuống, các giác quan của cô cũng ầm ầm sụp đổ, đại não ầm một tiếng hoàn toàn trống rỗng, giống như một con rối gỗ, đôi mắt dường như không còn sinh khí nhìn khung cửa phía trước.

Vài giây sau Giản Trang mới lấy lại tinh thần, giật giật ngón tay, hé môi, cố gắng hé miệng, muốn nói cái gì đó.

Nhưng. . . . . . Vấn đề là lời cô muốn nói quá nhiều, một lời khó nói hết, thế nhưng không biết nên nói câu nào trước mới tốt!

Trời đánh Nguyễn Hàn Thành! Vậy mà lại xé rách quần áo của cô!

Mẹ nó, này cũng thôi đi! Con mẹ nó anh buông tay ra có được không? Quần áo cũng đã xé rách, anh ta còn nắm bả vai của cô không buông!

Cô rõ ràng có thể cảm thấy, một ánh mắt khóa chặt trước ngực cô, ánh mắt kia theo thời gian trôi qua càng ngày càng nóng bỏng, tầm mắt nóng bỏng đốt cháy da thịt đang lộ ra của cô, vùng da thịt phản ứng theo bản năng đỏ ửng một mảng giống như một lớp phấn hồng.

Ông trời ơi, anh ta rốt cuộc là đang làm cái gì a! Xé y phục của cô, sau đó còn hăng hái nhìn cơ thể cô như vậy!

Mẹ nó, cả nhà anh ! Chưa từng nhìn thấy phụ nữ mặc bikini a! Có gì để nhìn!

". . . . . ." Cô trợn tròn cặp mắt, giận dễ sợ, hai tay thoáng chốc tạo thành quả đấm, hết sức khống chế tâm tình của mình, chờ đợi Nguyễn Hàn Thành phát hiện mình sai lầm, nhanh chóng xin lỗi.

Vậy mà. . . . . . Ba phút đã qua. . . . . .

Nguyễn Hàn Thành giống như câm điếc, một câu cũng chưa nói.

Mà bàn tay kia còn đang đặt trên bả vai của cô, càng ngày càng nắm chặt, năm ngón tay hữu lực đâm thật sâu vào trong làn da của cô. Bả vai bị giữ chặt, cảm thấy rõ ràng lòng bàn tay của anh ta nhiệt độ đang lên cao gấp đôi, lòng bàn tay nóng rực thậm chí cũng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

Anh ta. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Anh ta có phản ứng? Anhh ta không phải đã —— cứng rắn?

Sau một thời gian ý thức được điều này, hô hấp của Giản Trang hơi chậm lại, nhất thời cảm giác được hơi thở nguy hiểm, theo bản năng lui về phía sau một bước lớn, cất cao giọng nói xen lẫn một chút run rẩy: "NGUYỄN HÀN THÀNH!"

Nguyễn Hàn Thành đang ngẩn người giống như bị sét đánh nhanh chóng buông tay ra, cũng lùi lại một bước, có chút mờ mịt nhìn hai mắt của cô, thì thầm nói: ". . . . . . Tôi làm sao vậy?"

". . . . . .Anh còn có can đảm để hỏi tôi?" Giản Trang nghe xong câu này, cảm xúc càng thêm kích động, giống như là bị người ta làm nhục nhảy dựng lên, một tay che ở trước ngực, một tay chỉ Nguyễn Hàn Thành, cắn răng nghiến lợi nói: "Nguyễn Hàn Thành, tôi thật sự muốn bóp chết anh!"

"Tôi. . . . . ." Lúc này Nguyễn Hàn Thành mới phản ứng được, con ngươi đen nhánh hiện lên một chút lung túng, vội vàng cúi đầu xoay người sang chỗ khác. Đưa lưng về phía Giản Trang, tiếng như muỗi kêu ấp úng nói: "Tôi không phải cố ý. . . . . . Ai biết quần áo của cô giống như làm từ giấy vậy, va chạm như thế không khỏi. . . . . . Hơn nữa. . . . . ." Nói đến đây, giọng nói của Nguyễn Hàn Thành đột nhiên lên án cô, giọng nói cao hơn một chút, tiếp tục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hơn nữa, dáng người của cô cũng quá kém, đã 25 tuổi rồi mà ngực còn nhỏ như vậy, những học sinh cấp 3 kia so với ngực của cô vừa lớn vừa cao ngất, nói thật, dáng người này của cô thiệt tình không nhìn thấy ngực đâu, cũng khó trách trước kia không thấy cô có bạn trai." Anh càng nói càng dũng cảm, cảm xúc ngượng ngùng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ không khéo ngày thường, kiêu căng mười phần bắt đầu dạy dỗ cô, " Nể tình chúng ta cùng sống chung dưới một mái hiên nửa tháng về mặt tình cảm tôi tốt bụng nhắc nhở cô: “Đàn ông thật ra đều rất háo sắc, muốn nắm được trái tim của người đàn ông, trước tiên ngực của cô phải lớn! Lúc không có chuyện gì làm, đừng ra ngoài chạy lung tung, mua chút đu đủ, móng heo, nấu chung với nhau hầm cách thủy, sau khi uống có thể có bộ ngực lớn."

". . . . . . Anh" con mẹ nó!

Giản Trang gần như là cắn răng, mới không nói ra ba chữ phía sau!

Ông trời ơi, nếu như cô đánh thắng được anh ta, cô đã sớm đi lên cho anh ta hai cái bạt tai rồi !

Có loại da mặt dày như thế này sao? Anh ta là người sao? Anh ta còn là người là sao? Có người da mặt dày như thế này sao? !

Hắn làm sao có thể đổi trắng thay đen như thế? Rõ ràng là hắn làm sai, cư nhiên còn có thể quay đầu thay đổi cục diện, vênh mặt hất hàm sai khiến quay sang xoi mói cô, khoa tay múa chân. . . . . .

Cô thề, hiện tại cô rất muốn chửi bậy!

Thượng Đế a, người có thể nhanh chóng một đạo tia chớp xuống đánh chết tên khốn kiếp này?