Giản Trang đang uống
nước nghe được câu này, động tác dừng lại một chút, để cốc nước xa môi,
hơi quay đầu lại, nhìn Nguyễn Hàn Thành, từ chối cho ý kiến: “Ừ, tùy anh muốn nói thế nào cũng được.” Dù sao bàn về nói lời cay nghiệt, cô thực
không sánh bằng anh.
Uống hết nước, để ly xuống, Giản Trang đỡ đầu, người hơi nghiêng ngả đi về phòng mình nghỉ ngơi.
Cũng không để ý Nguyễn Hàn Thành ở phía sau nói những gì.
……………
Sau khi Giản Trang ngủ, bỗng nhiên cửa phòng phát ra tiếng ‘răng rắc’ rất nhỏ, đó là tiếng kim loại ma sát với kim loại tạo ra.
Phòng khách đang yên tĩnh, âm thanh rất nhỏ cũng có vẻ vang dội cực kỳ.
Tiếng vang qua đi, im lặng trong chốc lát, sau đó, cửa phòng khách đang khóa
trái bị người ngoài cửa chậm rãi đẩy ra, ánh đèn hành lang vàng nhạt
giống như một mảnh mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống, chiếu sáng phòng khách,
xua đi bóng đen lạnh lẽo.
Giữa ánh sáng nhu hòa, một bóng dáng cao lớn nghịch sáng, chậm rãi thong thả bước đến.
Người tới vào phòng bước chân rất nhẹ, mỗi bước hạ xuống cực kỳ vững vàng êm
ái, giống như cố ý hạ thấp tiếng bước chân, tránh cho đánh thức người
đang ngủ trên giường.
Sau khi đến bên giường, người tới dừng lại, trong bóng đêm nhìn chăm chú Giản Trang đã ngủ.
Lúc lâu sau, trong phòng vang lên một tiếng thở dài…………
“Ngủ chăn cũng không biết đắp kín.”
Tiếng thở dài chưa dứt, người nọ đã cúi xuống, mượn ánh sáng vàng nhạt từ cửa chiếu vào, trong bóng tối cẩn thận vươn tay, dịch góc chăn giúp Giản
Trang.
Chăn đã tuột xuống, bả vai Giản Trang lộ ra trong không
khí, cả người không nằm thẳng trên giường, mà là nửa co ro đầu chôn
xuống gối.
Người nọ chậm rãi kéo chăn trở về, ngón tay lơ đãng chạm vào tóc Giản Trang tán loạn trên gối.
Sau đó, ngón tay của anh như là bị điện giật, lập tức rụt về, đầu cũng
không quay lại, nhanh chân đi ra phòng khách, giống như là ‘trốn’ khỏi
phòng, cửa phòng bị đóng lại một lần nữa.
*
Sân phơi.
Nguyễn Hàn Thành thổi gió đêm, ngồi trên ghế mây di động ở sân phơi.
Đêm nay rất đẹp, không có mây đen che kín, bầu trời đen tựa như tấm màn
khảm đầy sao sáng lấp lánh, như kim cương rạng rỡ lóng lánh.
Nguyễn Hàn Thành vòng vo di động trong tay mấy cái, sau đó đột nhiên xiết
chặt, chạm vào màn hình,từ trong danh bạ tìm được một dãy số, bấm gọi.
Trong ống nghe, sau vài tiếng tút, âm thanh trả lời rốt cuộc vang lên.
“A lô?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam có vẻ hơi mệt mỏi.
“Đông Trữ, là tôi.” Nguyễn Hàn Thành hạ giọng, trầm thấp nói: “Tôi phân phó
cho anh chuyện này, bảo cấp dưới ở trong cục của anh điều tra tất cả hồ
sơ về bọn côn đồ xuất hiện trong nội thành một năm nay, lấy tin tức và
dấu vân tay. Ngày mai tôi sẽ đưa vân tay cho anh, trong vòng ba ngày,
tôi muốn có câu trả lời thuyết phục.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người bên kia điện thoại nghe thấy sự phân phó như thế, cũng không giật
mình, mà giọng nói tỉnh táo hơn nhiều, “Có tiện nói không?”
“…………Trước mắt không tiện nói lắm.” Chần chờ một chút, Nguyễn Hàn Thành trả lời.
“Ừ, tôi biết rồi. Chờ khi nào anh muốn nói thì nói sau. Anh muốn lấy hồ sơ
trong một năm nay phải không?” Đông Trữ không tiếp tục truy vấn, hoàn
toàn đáp ứng chuyện của Nguyễn Hàn Thành, “Không cần phải ba ngày, nếu
như vội, bây giờ anh có thể đưa dấu vân tay anh lấy được cho tôi…..tôi
sẽ cho cấp dưới đối chiếu, trước rạng sáng sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.”
“Không cần phiền phức như vậy, bây giờ đã khuya lắm rồi,
tất cả mọi người đang nghỉ ngơi. Không cần làm lỡ giấc ngủ của người
khác.”
“Vậy muốn người anh em là tôi giúp anh xử lý người kia
không? Anh là quân nhân, có nhiều chuyện anh không dễ dàng trực tiếp ra
tay, nhưng chỗ này của tôi có rất nhiều người, có thể giao cho bọn họ
làm…….” Đối phương đáp ứng quả thực có thể nói là rất sảng khoái, nguyên nhân cũng không hỏi, hơn nữa còn vì anh mà suy nghĩ.
“Cám ơn, chỉ là………..Trước tiên vẫn là đừng đả động bọn họ. Sau khi tra được, đem tin tức nói cho tôi biết, tôi đi xử lý.”
“Ừ, cũng được. Nếu cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi. Nhớ, có
chuyện nhất định phải tìm tôi, đừng tự mình gánh vác.” Nguyễn Hàn Thành
không tự chủ nhếch môi, thản nhiên nói, “Mọi việc cứ như vậy đã, anh ngủ tiếp đi, nói lời khách khí, tôi cũng không phải là người như anh nói.
Ngủ ngon.”
“Tốt……….Đây mới là anh em!” Đông Trữ vui vẻ cười một tiếng, “Tôi ngủ đây, bye bye.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Hàn Thành để di động xuống, ngồi trên ghế mây thì
thào nói nhỏ: “Tôi sẽ không để cho người nhà họ Nguyễn, tùy tiện bị
người khác bắt nạt. Cho dù là Giản Trang, cũng không được.”
Nút
áo sơ mi của Giản Trang, vừa vặn có dính một dấu vân tay. Từ dấu vân tay tra ra, là có thể tìm hiểu nguồn gốc đem kẻ côn đồ bắt lại.
Xuống tay cảnh cáo Giản Trang thì có bản lĩnh gì? Người nhà họ Nguyễn là gia
đình nề nếp nghiêm cẩn, làm việc khiêm tốn, chưa bao giờ gây sự với ai,
nhưng như thế cũng không đại biểu cho người nhà họ Nguyễn sẽ không nổi
nóng.
Khiêm tốn, không có nghĩa là không có bản lĩnh!
Người chủ mưu phía sau tốt nhất là nên cầu mong cho thế lực chống đỡ của họ
lớn một chút, không để cho anh tra được, càng đừng để cho anh bắt được.
Một khi bắt được, anh sẽ không dễ dãi như vậy đâu!