Xe hơi màu đen trên
quốc lộ chạy như bay, cảnh vật ngoài cửa sổ vụt qua, người đi đường và
các tòa nhà hai bên đường giống như mở màn một bộ phim nhanh chóng phát
hình, kết thúc, sau đó biến mất ở trong tầm mắt.
“Thẩm Phương,
lúc ăn cơm, Hồng Thiên đưa ra bản dự thảo công trình Phủ Thị Chính, anh
cảm thấy thế nào?” Người đàn ông ngồi ở ghế sau, cơ thể thẳng tắp, đầu
hơi nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt xuyên qua cửa kính xe nhìn
đường phố, nhưng lời nói đúng là nói với Thẩm Phương đang lái xe.
Thế nhưng, vừa dứt lời, không đợi Thẩm Phương trả lời, giọng anh lại vang
lên trong xe: “Hai công trình khu phố thương mại của Hoa Trung thị là
khoản công trình lớn trị giá trăm triệu. Đối với Đôn Hoàng mà nói, cũng
là khoản công trình quan trọng nhất của tòa thị chính chúng ta. Cho nên
chúng ta phải kiểm tra nghiêm ngặt, quyết định xem phải soạn hợp đồng
thế nào. Vốn tôi không coi trọng việc hợp tác với Nguyễn Thiếu Dật,
người này mới hai mươi hai tuổi, còn quá trẻ, lại quá phong lưu, vừa
tiếp xúc tại bữa cơm, mới biết anh ta ở trên thương trường là người ra
sao, là người có mắt nhìn và có cách nhìn riêng về thị trường. Hơn nữa
người trợ lý mà anh ta dẫn theo bên cạnh cũng rất …xuất sắc.”
Lúc nói hai chữ cuối cùng, Hứa Kiến Nghiệp dừng lại một chút, giống như là
đang suy nghĩ hình dung như thế nào, mới có thể nói lên chính xác đặc
điểm của Giản Trang.
“Dạ, trợ lý đó nêu ví dụ về bản dự thảo, bản thiết kế và xác định vị trí công trình vô cùng rõ ràng. Sau này, điều
này đối với việc thiết kế khu thương mại có tác dụng rất lớn.” Mắt Thẩm
Phương nhìn đường đi, một bên chuyên chú lái xe, một bên nghiêm túc nói
lên cách nhìn của mình về Giản Trang, “Nhìn ra được, buổi đàm phán này,
hồ sơ chuẩn bị vô cùng tốt. Nhưng mà, có thể do là người mới, cô ấy so
với những người trợ lý tôi từng gặp, không phải là người biết cách khiến bầu không khí sôi động lên, không trêu đùa, không xu nịnh, giống như
thực sạch sẽ.”
“Anh cũng thấy như vậy sao?” Hứa Kiến Nghiệp vẫn nghiêng đầu, nhưng ánh mắt lại liếc qua chỗ Thẩm Phương.
“Vâng. Tôi cảm thấy người trợ lý đó không tồi. Hơn nữa………. Hình như hiểu rõ ý
tứ của anh.” Thẩm Phương ngừng vài giây, sau đó nói tiếp, “Có thể cảm
giác của tôi không đúng. Anh cũng biết mà, tôi không biết cách đánh giá
phụ nữ.”
“Ha ha, không có việc gì, nói ra ý nghĩ của anh là tốt
rồi.” Hứa Kiến Nghiệp luôn nhìn ra cửa sổ cuối cùng cũng quay lại, mắt
nhìn Thẩm Phương đang ngồi chỗ lái xe, nụ cười yếu ớt hiện trên khuôn
mặt anh tuấn.
Cảm giác của Thẩm Phương là đúng.
Cảm giác của anh với Giản Trang dung mạo trong trắng thuần khiết, cũng là cảm giác này.
Vốn là việc đàm phán với Nguyễn Thiếu Dật, anh cũng không hy vọng quá
nhiều, bởi vì từ lâu anh đã biết chuyện tình cảm của Nguyễn Thiếu Dật và các minh tinh người mẫu, lo lắng Nguyễn Thiếu Dật làm việc không hiệu
quả.
Nhưng trải qua cử chỉ tỉ mỉ của Giản Trang khi cố ý gọi một
phần canh thuốc, khiến cho thiện cảm của anh với Hồng Thiên tăng gấp
bội. Sau đó mới cẩn thận lắng nghe thiết kế, vị trí và yêu cầu thi công
của Nguyễn Thiếu Dật về công trình khu thương mại của Hoa Trung thị, anh cảm thấy Nguyễn Thiếu Dật trên phương diện mở rộng đất đai xây dựng,
xác thực là có đầu óc và mắt nhìn, không phải chỉ biết ăn chơi trác
táng.
Lúc này mới đồng ý bước tiếp theo là khảo sát thực địa, hẹn ngày đi khu thương mại của Hoa Trung thị khảo sát, định là sau nửa
tháng mười bốn ngày nữa.
Mà cả bữa ăn, người phụ nữ tên Giản
Trang đó, trừ thời điểm lấy bản dự thảo công trình, tiến lên giới thiệu
và giải thích những điều cần thiết cho anh, còn những lúc khác, mặc kệ
trên bàn cơm Nguyễn Thiếu Dật và anh nâng ly cạn chén như thế nào, đều
không nói chuyện.
Giống như dạng người mà Thẩm Phương nói, cô ấy
không như các nữ trợ lý khác giỏi về dùng ưu thế của bản thân bấu víu
quan hệ với anh, cũng không õng ẹo làm dáng, dùng sắc đẹp hấp dẫn sự chú ý, hoặc là khéo léo nịnh nọt mấy câu.
Nói cô ấy chậm chạp, nhưng lúc gọi món ăn, lại rất cẩn thận gọi món canh thuốc.
Anh thừa nhận, khoảnh khắc cô gọi canh thuốc, đáy lòng của anh đã có sự xúc động trong chớp mắt.
Trong nháy mắt làm cho anh nhớ tới một người_____ Lý Vận, vợ của anh.
Khi Lý Vận ở bên cạnh, luôn luôn nấu canh ngon cho anh, làm canh thuốc. Khả năng nấu ăn của cô là số một, hoàn toàn không thể soi mói.
Lý Vận là một người vợ tốt. Điều này, anh biết.
Nhưng mà, sau khi anh thành lập công ty, một lòng chỉ nghĩ đến phát triển sự
nghiệp, đem hết tinh lực đều đặt vào công ty, một lòng một dạ tập trung
tinh thần làm việc.
Chỉ là quá tập trung vào thương trường, ở
thương trường dối trá xu nịnh, về nhà thì anh đã không còn tinh lực bồi
dưỡng tình cảm vợ chồng, lúc này dần dần lơ là tình yêu.
Hơn nữa, Lý Vận là một phụ nữ không biết tình thú, cô hiền lành gần như ngượng
ngùng, mỗi lần triền miên hầu như chỉ biết nghe theo sự chi phối của
anh. Áp lực ở công ty của anh rất lớn, nhu cầu cần phát tiết so với đàn
ông bình thường lớn hơn nhiều, khô khan như Lý Vận hoàn toàn không thể
thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh.
Mà Triệu Bội Bội dung mạo trẻ tuổi
xinh đẹp, dùng thân thể mê người mời gọi anh không ngừng, sau cả thời
gian dài kìm nén, rốt cuộc anh không chịu nổi hấp dẫn, trệch hướng. Sau
khi hoan ái tiêu hồn, anh càng hãm càng sâu, mỗi một lần dây dưa với
Triệu Bội Bội, đều có những kí©h thí©ɧ rất đa dạng.
Rốt cuộc có một ngày, sự việc bại lộ.
Nhưng khi sự nghiệp công ty đang phát triển không ngừng, anh nhận được thư
mời của Hồng Thiên. Mà Triệu Bội Bội lại mang thai, mẹ anh vội vã muốn
bồng cháu.
Gia đình và sự nghiệp hai chọn một, anh lựa chọn sự
nghiệp. Dùng thời gian ngắn nhất ly hôn với Lý Vận, không làm lớn
chuyện, tạo ra xì căng đan, ổn định giá cổ phiếu mới tăng lên của công
ty.
Mà sau khi ly hôn, nội dung bồi thường, anh ủy thác cho luật
sư đi xử lý. Ngoài dự đoán là, khi gặp lại thì Lý Vận quỳ gối bên chân
anh, giống như người điên gào thét.
Lý Vận tinh thần thất
thường, được đưa đến bệnh viện tâm thần. Nhưng thế nào cũng không ngờ
tới, đêm trước hôm đợi kết quả kiểm tra lần thứ hai, có tin Lý Vận tinh
thần không ổn định, nhảy lầu tự sát.
Tuy rằng, sự việc trôi qua đã hơn một tháng, nhưng chuyện này với anh vẫn là một bóng ma.
Cho nên, sau khi ly hôn, anh không cho phép người hầu nhà họ Hứa nhắc tới, lại càng không nhắc tới cái tên ‘Lý Vận’.
Thế nhưng không nghĩ tới, bữa cơm đàm phán hôm nay, lại làm cho anh nhớ tới người mà anh không muốn nhắc đến nhất………..
*
Trở lại công ty, đã là lúc tan tầm.
Giản Trang thu thập xong bàn làm việc của mình, cầm túi xách lên đi ra cửa thang máy.
Chưa ra khỏi cửa cảm ứng bằng tia hồng ngoại của công ty, đột nhiên bả vai
bị một bàn tay to giữ chặt lại, người nào đó ở sau lưng cô nói cười nhẹ
nhàng, nhiệt tình mười phần bắt chuyện: “ Chị dâu à, em thấy trời đã
nhanh tối, giờ lại là lúc cao điểm tan tầm, trên xe buýt nhiều người khó chen lấn lắm….. Em nói này, hay là để em đưa chị về nhà thôi. Ừ ~” hết
câu, chữ cuối cùng kéo giọng mũi thật dài, vẻ mặt chân thành da diết, mơ hồ hiện ra ba phần lưu manh, nghe qua có vẻ không có ý tốt.
“Ha
ha____” Giản Trang rụt cổ, từng chút từng chút, máy móc xoay người nhìn
Nguyễn Thiếu Dật đứng sau lưng, mặt cố nở một nụ cười giả lả, uyển
chuyển từ chối: “Không cần, khu nhà tư nhân cao cấp anh ở nằm tại Bắc
Tam Hoàn, đưa tôi lại không tiện đường, cũng không cần phiền toái như
vậy đâu!”
“ Không thể nói như vậy. Chị dâu, chúng ta là người một nhà, cái gì mà phiền toái với không phiền toái chứ. Em lo lắng cho chị
mà, phụ nữ một mình đi về, không an toàn, nhỡ đâu gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?” Tay Nguyễn Thiếu Dật giữ chặt đầu vai Giản Trang,
cười sáng lạn với cô, lộ ra nguyên hàm răng trắng.
Giản Trang vội vàng tách tay Nguyễn Thiếu Dật ra khỏi đầu vai mình, trên mặt cố gắng
duy trì nụ cười: “Thật sự không cần đâu, lúc này mới năm rưỡi, cũng
không phải hơn nửa đêm, sẽ không gặp phải người xấu mà.”
Nếu như thật sự có người xấu, thì cái tên xấu xa đó cũng là anh!
Anh mới là xứng với danh người xấu! Lúc làm việc anh là một tổng giám đốc,
khi tan làm thì chính là cầm thú! Ngồi xe của anh về nhà, chỉ sợ cô sẽ
bị anh chuyển đến trên giường của anh thôi!