Khách khứa có mặt trong hôn lễ, hầu như chỉ là bạn bè của Nguyễn Bắc Thần và Nguyễn Thiếu Dật mời tới.
Giản Trang sau khi tức giận, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, suy nghĩ lại mọi chuyện. Sau đó nhanh chóng tắt TV, theo quản gia Từ nói thì
khách đến có ghi chép ít thông tin, trong ghi chép có ghi lại thân phận
của Hứa Kiến Nghiệp, ghi chú là: bạn của Tam thiếu gia.
Tam thiếu gia. . . . . . Anh ta là bạn bè của Nguyễn Thiếu Dật?
Hứa Kiến Nghiệp là một người chững chạc dày dặn kinh nghiệm, làm sao có thể làm bạn bè với một hoa hoa công tử làm những chuyện thối nát như Nguyễn Thiếu Dật được? Anh ta liều mạng làm cho xuất thân của bản thân tốt
đẹp, bình thường xem thường nhất là loại con cái nhà giàu, ỷ vào gia tộc thế lực đi ăn chơi đàng điếm, làm xằng làm bậy như Nguyễn Thiếu Dật.
Dựa vào đó mà nói, anh ta không có khả năng làm bạn bè với Nguyễn Thiếu Dật!
Giản Trang phân tích cảm thấy hai người không thể nào là có quan hệ bạn bè.
Nhưng Hứa Kiến Nghiệp có thể gặp Nguyễn Thiếu Dật và có giao tình. Không phải bạn bè, lại có giao tình, căn cứ vào thân phận của hai người thì
chắc chắn là quan hệ hợp tác buôn bán.
Mặc dù không thể trực tiếp gọi điện thoại cho Nguyễn Thiếu Dật hỏi thăm chuyện này, nhưng kết quả
so với suy đoán của cô cũng không khác biệt lắm.
Công ty của Hứa
Kiến Nghiệp làm hạng mục bất động sản, phụ trách thiết kế bản vẽ, tuyển
chọn nhân tài thiết kế những công trình xây dựng. Mà theo cô biết, công
ty Nguyễn Thiếu Dật cũng có hạng mục bất động sản.
Nếu như Hứa
Kiến Nghiệp và Nguyễn Thiếu Dật là quan hệ hợp tác, vậy cô. . . . . .
Cũng muốn vào công ty của Nguyễn Thiếu Dật, tham gia vào việc hợp tác
lần này.
Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng cầm điện thoại trong phòng khách lên, bấm số điện thoại di động của Nguyễn Thiếu Dật.
"Ai vậy?"
Sau khi điện thoại thông, trong ống nghe truyền ra giọng nói thờ ơ của
Nguyễn Thiếu Dật, mang theo giọng mũi và tiếng thở nhẹ truyền vào tai
cô.
Chần chờ một lát, Giản Trang nhẹ nói: "Là tôi."
"Oh!
Chị dâu." Bên đầu điện thoại kia, Nguyễn Thiếu Dật đầu tiên trầm mặc một lát, sau đó lại cười hì hì, giọng nói lưu manh không đứng đắn tiếp tục
vang lên "Chị dâu, có phải anh cả không về nhà hay không, một mình chị
quá tịch mịch nên nghĩ đến em?"
"Aizzz Nguyễn thiếu, anh thật là
xấu, chị dâu mà anh cũng nhớ nhung . . . . ." Không đợi Giản Trang nói
lại, bên đầu điện thoại kia đã truyền ra giọng nói mềm mại giận dỗi của
một cô gái, sau đó là tiếng vải vóc va chạm sột soạt, sau đó lại là âm
thanh lay động của giường, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng kêu của cô
gái.
Trời ạ! Giản Trang ở bên này không còn gì để nói, cầm điện
thoại cứng ngắc, trong lòng than thở, anh ta đã nhận điện thoại nhưng
vẫn không quên tiếp tục sung sướиɠ với mỹ nữ. Anh ta lại có thể vừa nói
chuyện với người này vừa làʍ t̠ìиɦ với người khác!
"Làm chị dâu
chê cười, bây giờ cô gái ở dưới người không nghe lời, làm cô ấy câm
miệng cô ấy còn cố ý nói." Giọng của Nguyễn Thiếu Dật lại vang lên, mặc
dù trong miệng nói xin lỗi, nhưng lời nói kèm với nụ cười vô lại không
nghe ra vẻ hối lỗi.
"Nếu không anh ‘làm việc’ tiếp đi. Sáng mai
tôi sẽ gọi lại cho anh." Giản Trang thật sự không thể nghe thêm tiếng
kêu của cô gái hòa với tiếng rung lắc của giường bên đầu điện thoại kia.
"Đừng cúp, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, đừng khách khí với em. Chị dâu, bây
giờ chúng ta đã là người một nhà!" Nguyễn Thiếu Dật vừa vận động vừa nói chuyện, rõ ràng cô gái kêu kịch liệt như vậy, thế nhưng anh ta lại có
thể nói từng chữ rất rõ ràng, không hề thở gấp.
"Tôi có một yêu
cầu." Giản Trang do dự một lát, nói tiếp: "Sau khi tốt nghiệp đại học
tôi còn chưa thực tập đã xuất ngoại. Bây giờ tôi rất nhàm chán, muốn tìm công việc, nhưng mà tôi lại không hề có kinh nghiệm làm việc. . . . . . Cho nên tôi muốn đi cửa sau, vào công ty anh làm việc."
"Chuyện
tốt! Chị dâu thật sự nhiệt tình, nguyện ý làm việc, em đây khẳng định
toàn lực ủng hộ. Nhưng công ty của em trước mắt không có chỗ trống nào. . . . . . Ngoại trừ trợ lý riêng của em mới vừa từ chức ra, thật sự là
không còn chỗ nào hết, mà em lại sợ chị dâu không thích vị trí trợ lý
riêng này…."
". . . . . . Vậy xin hỏi, trợ ý riêng của anh thường ngày phụ trách những công việc gì?" Giản Trang hỏi thăm dò.
"À, làm trợ lý riêng của em chủ yếu phụ trách sắp xếp chương trình trong
ngày của em, như thường lệ sẽ đi theo em tham gia điều tra mua bán, mở
rộng, hợp tác các loại thôi. Mặc dù nhiều việc, nhưng đãi ngộ cũng không tệ." Nguyễn Thiếu Dật nói xong những lời này, âm cuối còn kéo dài đầy ý cười, phảng phất đang dụ dỗ cô.
Không hề do dự, Giản Trang dứt khoát trả lời: "Tốt, ngày mai tôi sẽ đến công ty anh báo cáo." Nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Giản Trang đã rời giường, tự mình thu xếp mọi
thứ, chọn lựa một bộ mặc đồ công sở từ trong tủ quần áo mặc vào, chuẩn
bị đi đến tập đoàn Đông Dương của Nguyễn Thiếu Dật báo cáo đi làm.
Cô đi ra phòng ăn, đi ngang qua phòng khách thì cửa tự động cảm ứng đột nhiên vang lên, cửa gỗ từ từ bị đẩy ra.
Một đôi chân đi dày da đen bóng từ cửa bước vào, bước chân nặng nề, vững vàng đặt trên sàn nhà.
Sau đó, người ngoài cửa mới từ từ đi tới, lễ phục tây trang màu đen trên cơ thể cao lớn như cũ, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp nhưng lại tản ra mùi vị tĩnh mịch.
Giản Trang kinh ngạc nhìn Nguyễn Hàn Thành, cảm thấy anh dường như hơi khác ngày thường, nhưng lại không biết khác như thế nào.
Mà Nguyễn Hàn Thành sau khi vào nhà, khẽ đóng cửa. Không giống như bình
thường nói lời ác độc chế nhạo trang phục của cô, mà nhìn cũng không
nhìn cô một cái, đi xuyên qua phòng khách, không nói tiếng nào đi tới
ban công.
Dáng người đi của anh hơi cổ quái, giống như cơ thể không hề còn chút sức lực, mỗi bước đi đều vô cùng yếu ớt.
Anh ta như vậy là thế nào? Giản Trang nhẹ nhàng đi theo sau tới cửa ban
công mới nhìn thấy Nguyễn Hàn Thành dựa lưng vào vách tường, hơi cong
hai chân, ngồi trên nền gạch ở ban công không hề có hình tượng.
Anh bình thường là một người rất chú trọng dáng vẻ bên ngoài, hôm nay lại
có thái độ khác thường, lôi thôi lếch thếch ngồi trên mặt đất!
Dáng vẻ khí phách kiên cường thường ngày không thấy nữa, vẻ kiêu ngạo khinh người cũng biến mất, khí thế cả người đều biến hóa.
". . . . . ." Giản Trang hé miệng, muốn hỏi anh làm sao vậy, nhưng lời đến khóe miệng đột nhiên do dự, đổi thành, "Anh ăn sáng chưa?"
. . . . . .
Đáp lại Giản Trang chỉ có sự yên tĩnh.
Nguyễn Hàn Thành giống như chán chường, suy sụp ngồi trên đất, một tay đặt hờ
hững trên đầu gối, một tay chống lên trán, tóc lung tung trước trán. Hai mắt đen nhánh như đêm nhìn thẳng tắp ra bầu trời trước mặt ngoài ban
công, nhìn rặng mây phía đông đang từ từ tách ra cho mặt trời nhô lên.
Trực giác nói cho cô biết, không thể tiếp tục đứng ở chỗ này.
Giản Trang nhận thấy có chuyện không ổn, nhưng trong khế ước quy định, không thể hỏi tới bất kỳ chuyện riêng của anh. Cô không thích hợp hỏi, lại
càng không thích hợp đứng ở chỗ này. Không thể làm gì khác hơn là hậm
hực nhón chân lên, từ ban công thận trọng lui về phòng khách.
Mắt thấy đến giờ đi làm, cô cầm balo lên, nhanh chân đi đến công ty báo cáo.
*
Buổi chiều.
Giản Trang sau khi tan việc trở về, phát hiện Nguyễn Hàn Thành còn duy trì
tư thế ngồi buổi sáng, ngồi ở ban công nhìn bầu trời đã tối.
Cô
ngồi trong phòng khách do dự rất lâu, nghĩ tới nên gọi người đàn ông
ngoài kia vào hay không. Nhưng mỗi lần vừa đến gần ban công thì đã bị
hơi thở kinh người từ trên người anh tản ra làm bước chân cô không cách
nào di động đến trước được.
Thử nhiều lần nhưng cuối cùng đều thất bại.
Giằng co đến tối muộn, cô đọc xong ghi chép của trợ lý trước của Nguyễn Thiếu Dật để lại, mới nhớ tới bản thân còn chưa ăn cơm tối.
Đi tới phòng bếp làm hai phần rau xào đơn giản, tự mình ăn một phần, len lén cầm một phần khác và cơm bỏ ra ngoài cửa ban công.
Đợi đến lúc cô ngủ, Nguyễn Hàn Thành vẫn ngồi ở ban công, cơm cô đưa đến cũng không hề đυ.ng đến.
"Anh cũng đã ngồi ngoài này một ngày rồi, còn không đi vào nghỉ ngơi sao?"
Cô đứng trong phòng khách, nằm trên khung cửa sổ ban công hỏi Nguyễn Hàn Thành.
Nhưng chờ hồi lâu, Nguyễn Hàn Thành vẫn mở to mắt như cũ, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm mênh mông, không thèm để ý cô.
Cô không tin Nguyễn Hàn Thành làm bằng sắt, thật sự không cần bước vào nhà?
Vì vậy cô liền mang theo cảm xúc tức giận chờ anh ta bước vào. Nhưng lại bất tri bất giác nằm trên ghế sa lon ngủ thϊếp đi.
Ngủ đến sau nửa đêm, song cửa mở lớn ngoài ban công không ngừng thổi gió lạnh vào phòng khác, cô bị lạnh bừng tỉnh.
Cô tỉnh lại, đứng lên muốn đóng lại cửa kính ban công. Đi tới ban công mới phát hiện, Nguyễn Hàn Thành vẫn ngồi trên ban công! Hơn nữa còn duy trì tư thế ngồi buổi sáng, giống như là bức tượng điêu khắc, hai mắt nhắm
nghiền không hề nhúc nhích!
Cô vội vàng chạy đến ngồi xổm trước
người Nguyễn Hàn Thành, đưa tay sờ trên trán anh, mu bàn tay đặt lên
trán anh cảm nhận nóng bỏng giống như bàn ủi.
Anh đã sốt cao nghiêm trọng rồi, cả người đều nóng bừng!
Muốn gϊếŧ người sao! Giản Trang sợ hết hồn, rút tay về nhanh như chớp, kinh
ngạc nhìn Nguyễn Hàn Thành đã hôn mê, anh ta bị điên rồi sao, nhất định
phải hành hạ bản thân như thế sao? !