"Kiều tiểu thư đến rồi." Thang máy vừa đến nơi một người đàn ông đã đứng sẵn ở đó cười với nàng.
Kiều Thanh Vũ khẽ gật đầu nhanh như một cơn gió đi tới phòng bệnh, vừa đi vào thì thấy hai y tá đi ra, Kiều Thanh Vũ nghiêng người tránh ra, hơi thở dốc, tay để lên tay nắm của lo lắng nhìn.
Phòng bệnh rất rộng, bên trong có mấy người đang ngồi lẫn đứng, Mạc Ngạn đang hôn mê lúc này đã tỉnh lại , khuôn mặt như trước tái nhợt đang ngồi dựa lưng vào giường bệnh, mang theo nụ cười yếu ớt trả lời câu hỏi của mọi người. Hình như cảm giác được có người nhìn mình chăm chú, Mạc Ngạn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt liền sáng lên, nhìn chằm chằm Kiều Thanh Vũ cười híp mắt.
Kiều Thanh Vũ đứng ở cửa nhìn Mạc Ngạn cười với mình, nàng cũng cười theo, cười xong đột nhiên lại muốn khóc, mấy ngày nay lo lắng, chờ đợi tất cả đều trỗi dậy khiến nàng ủy khuất. Tuy bác sĩ nói Mạc Ngạn không còn trở ngại gì nữa. Còn về nguyên nhân hôn mê lâu thì bác sĩ chỉ xác định được chỉ nói mất màu nhiều nên máu không được cung cấp đủ oxi. Lúc nghe tin, nàng khẩn trương quá độ đến mệt mỏi. Tóm lại mặc kệ nói gì, Mạc Ngạn hôn mê lâu như vậy Kiều Thanh Vũ không ngày nào ngủ yên.
"A Vũ....." TRầm Quỳnh phát hiện Mạc Ngạn đột nhiên cười tươi nhìn về phía cửa, quay lại liền thấy Kiều Thanh Vũ đang biểu hiện cảm xúc không còn một vẻ mặt lạnh nữa liền ngạc nhiên.
Kiều Thanh Vũ không lên tiếng, chỉ đứng nhìn chằm chằm Mạc Ngạn, hai người nhìn nhau rất lâu, lo lắng nhớ nhung, tất cả nỗi lòng đều truyền đến đối phương qua ánh mắt, Mạc Ngạn thấy người kia ngây ngốc đứng ở ngoài cửa tự nhiên rưng rưng nước mắt, Mạc Ngạn bắt đầu khẩn trương, một tay nhấc lên muốn xuống giường.
"Mạc Ngạn!!!"
"Tiểu thư!!!"
Cố Thục Phân với Trầm Quỳnh đồng thời lên tiếng, Quý Minh Xuyên đứng ở đầu giường cũng khẩn trương đi tới đỡ tay Mạc Ngạn nói:"Mạc tỷ, chị vừa tỉnh bây giờ vẫn chưa thể xuống giường, miệng vết thương ở bụng vẫn chưa có khép lại."
Kiều Thanh Vũ thấy động tác của Mạc Ngạn rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, sải bước đi tới giường, một tay đỡ Mạc Ngạn một tay cầm tay nàng lo lắng oán trách:"Như thế nào lại không an phận như vậy? Tình trạng bây giờ của Mạc có thể xuống giường sao?"
Mạc Ngạn nghe Kiều Thanh Vũ trách mắng liền vui vẻ nằm xuống giường, mắt tràn đầy tiếu ý nhìn nàng không nháy mắt, vừa tỉnh lại liền muốn thấy nàng, chịu đựng đến bây giờ cuối cùng nàng cũng đến, Mạc Ngạn muốn nhìn kĩ nàng, sợ giây sau nàng sẽ đi mất.
Trong phòng bệnh vẫn còn có người, Kiều Thanh Vũ bị Mạc ngạn nhìn không kiêng nể gì có chút ngượng ngùng, mím môi, lấy tay chỉ vào trán Mạc Ngạn:"Như thế nào, ngủ mấy ngày liền quên hết mọi người sao?"
Mạc Ngạn như trước cười si ngốc, đem tay Kiều Thanh Vũ nằm gọn trong tay mình:"Thanh Vũ, tỉnh lại tôi không có thấy em."
Nghe lời nói của Mạc Ngạn khiến Kiều Thanh Vũ ngại ngùng, nàng không có thói quen trước mặt người khác bộc lộ tình cảm:"Hôm nay có đại hội khen thưởng bây giờ mới được về."
Quý Minh Xuyên đứng ở một bên nhìn có chút không được tự nhiên, Kiều đội trưởng vừa xuất hiện Mạc Ngạn liền đem người khác bỏ ngoài tầm mắt, hắn đứng nhìn Trầm Quỳnh đứng bên cạnh, thấy TRầm Quỳnh cũng đứng nhìn hai người không biết suy nghĩ gì? Mà Cố Thục Phân lúc nãy còn đứng bên cạnh Kiều Thanh Vũ cũng đã ra khỏi phòng.
Quý Minh Xuyên khẽ huých tay Trầm Quỳnh, nhìn hướng cửa phòng , ý bảo theo hắn lẳng lặng ra ngoài. Trầm Quỳnh lấy lại tinh thần, Kiều Thanh Vũ lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn, Trầm Quýnh hơi mất tự nhiên nhưng vẫn cố gắng thoải mái cười nói:"A Vũ, cậu ở đây với Tiểu Mạc Mạc đi, cô ấy vừa tỉnh lại liền hỏi cậu đâu?" Sau đó nhìn Mạc Ngạn:"Tiểu Mạc Mạc, tôi có việc đi trước, tối tôi sẽ lại tới thăm ."
"Ân, mau đi đi, mau đi đi." Mạc Ngạn hướng Trầm Quỳnh liên tục xua tay, vẻ mặt không thể kiên nhẫn hơn được nữa.
Trầm Quỳnh ra ngoài, cả căn phòng chỉ còn lai hai người Kiều Thanh Vũ với Mạc Ngạn. Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn bộ dáng ngốc hề hề nhìn mình cười ngây ngô. Nàng đưa tay xoa đầu Mạc Ngạn nhẹ nhàng nói:"Nhuư thế nào vừa tỉnh dậy liền trở nên ngốc như vậy?" Nói xong nàng rút tay khỏi đầu Mạc Ngạn, nhẹ nhàng vén chăn lên muốn nhìn vết thương ở bụng của Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn trêи người chỉ mặc mỗi bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, Kiều Thanh Vũ nhẹ nhàng vén một góc áo lên nhìn bụng mạc Ngạn đang bị quấn những lớp băng vải rất dày. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên miếng băng vải nhẹ giọng hỏi:"Rất đau sao?"
Mạc Ngạn vẫn như trước cười ngốc, lắc đầu:"Không đau...."
"Mạc sao lại có thể ngốc như vậy." Kiều Thanh Vũ đau lòng, giúp Mạc Ngạn chỉnh áo lại, đắp chăn cẩn thận, hai tay khẽ vuốt hai bên má Mạc ngạn, trong lòng cảm thán: Cảm giác ấm này rất chân thật...Thực tốt quá!
Kiều Thanh Vũ ôm đầu Mạc Ngạn, khẽ nói bên tai cô:"Mạc Ngạn, chúng ta cùng một chỗ đi..."
Mạc Ngạn không tin vào tai mình, vội kéo ra cái ôm của Kiều Thanh Vũ, cầm hai tay nàng, muốn nhìn mặt nàng, không xác định hỏi lại:"Em..em nói cái gì?" Mạc Ngạn có chút không tin vào lỗ tai của mình, vừa rồi Kiều Thanh Vũ vừa nói cái gì? Cô nghe không rõ.
Kiều Thanh Vũ tự nhiên áp chế để cho Mạc ngạn ngoãn ngoãn nằm xuống, khuôn mặt luôn lạnh lùng nở nụ cười ôn nhu, bất đắc dĩ lắc đầu:"Em thấy có vẻ Mạc ngủ nhiều quá nên bị ù tai rồi." Nói xong kéo ghế ngồi bên cạnh giường.
"Tôi....Em, em vừa rồi nói cái gì. Tôi thực nghe không rõ." Mạc Ngạn sốt ruột nhìn chằm chằm Kiều Thanh Vũ, mắt không buông tha bất cứ cử động nào của nàng, cầm tay nàng:"Em lặp lại một lần nữa được không Tôi thật không nghe rõ." Mạc ngạn cầu xin.
Kiều Thanh Vũ im lặng nhìn người đang sốt ruột trước mặt, tâm trạng liền cảm thấy rất tốt, mấy ngày nay toàn phải chịu lo lắng mệt mỏi khó chịu, chỉ cần người trước mặt có thể khỏe mạnh, còn ở bên thì nàng sẽ cảm thấy có dũng khí, kiên định hơn.
Mạc Ngạn nhất quyết không buông tha, Kiều Thanh Vũ cũng chỉ cười không nói, lời đã nói không nói lại lần thứ hai, không nghe rõ cũng không thể trách nàng, người này ngủ suốt năm ngày khiến nàng lo lắng, sốt ruột bây giờ nên luyện tập tế bào não một chút, miễn cho đừng có trở nên ngơ ngơ ngác ngác khiến nàng về sau phải nhọc lòng.
"Thật là keo kiệt." Mạc Ngạn cuối cùng nhìn điệu bộ làm bộ làm tịch của Kiều Thanh Vũ vốn muốn đòi hỏi nhưng thôi, từ đầu đến cuối đều là Mạc Ngạn chủ động. Hôm nay Kiều Thanh Vũ lần đầu thổ lộ làm sao có thể nói lời thứ hai. Mạc Ngạn trong đầu có tính toán, không đòi nghe lại nữa, lại bắt đầu nhìn nàng cười ngây ngô.
Kiều Thanh Vũ để Mạc Ngạn nắm một hồi cảm thấy mặc cảnh phục không được thoải mái nên rút tay để cởi ra, cởi thêm hai cúc áo nữa mới cảm thấy dễ thở hơn một chút. Kiều Thanh Vũ sửa sang lại quần áo thì đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn thoáng qua Mạc Ngạn , lấy từ trong túi áo một khối ngọc trắng đặt vào tay Mạc ngạn.
Mạc Ngạn thấy khối ngọc, nháy mắt nụ cười cứng lại, nắm chặt khối ngọc trong tay, giương mắt nhìn Kiều Thanh Vũ thở dốc, muốn nói nhưng lại không thể nói.
"Em lấy từ người của Tiểu Cửu, nghĩ là Mạc sẽ cần nó." Kiều Thanh Vũ nắm tay Mạc Ngạn, muốn để Mạc Ngạn cảm thấy tốt hơn một chút, nhẹ nhàng nói;"Tiểu Cửu bị bắn ngay ngực, chưa đưa tới bệnh viện đã trút hơi thở cuối cùng."
Mạc Ngạn nắm chặt khối ngọc, cô biết, lúc cầm máu cho Tiểu Cửu cô đã biết không thể. Lúc ở trong quân ngũ, cô đã được huấn luyện về phương diện này, nên có thể biết được phần trăm sống sót là bao nhiêu? Một dòng lệ khẽ rơi xuống, lúc còn ở trong băng hắc đạo, cả hai đều một tấc không rời sống nương tựa vào nhau, trong hoàn cảnh lúc đó cô chỉ có thể tin tưởng mỗi Tiểu Cửu. Nhưng đảo mắt một cái bây giờ người đã không còn nữa.
Mạc Ngạn để nước mắt cửa rơi xuống hai má không ngừng, miệng giống như lầu bàu:"Tiểu Cửu vốn không nên có chuyện gì, nó sao lại ngốc như vậy. Năm nay nó chỉ mới có mười lăm tuổi..."
Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn thương tâm, nắm chặt tay Mạc Ngạn không nói gì, tâm tình cũng trầm xuống, cái đứa nhỏ lúc nào cũng gọi mình là chị dâu bây giờ thực sự không còn có thể gặp lại nữa....
"Tiểu Cửu bây giờ đang ở đâu?" Mạc Ngạn ngẩng đầu nhìn Kiều Thanh Vũ, năm ngày trôi qua, cô muốn biết thi thể hắn xử lí sao rồi? Tiểu Cửu lại chỉ có mỗi cô là người thân duy nhất ở Dạ Thành.
"Vẫn còn ở nhà xác, em cùng Đặng Cục thương lương môt chút, đợi Mạc tỉnh dậy hãy quyết định. Đặng Cục nói sẽ lo hết chi phí hậu sự cho Tiểu Cửu."
Mạc Ngạn gật đầu:"Tôi muốn mua một cái mộ cho Tiểu Cửu, nó là em trai của tôi."
Kiều thanh Vũ còn tính nói gì đó thì cửa phòng bị mở ra, nàng quay đầu nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc quân trang, theo sau là Lâm Võ.
Lâm Võ đi đến trước giường, mặt không cảm xúc liếc mắt gật đầu với kiều Thanh Vũ một cái, sau đó đứng ở một bên giường.
Mạc Ngạn nghe thấy động tĩnh liền giương mắt lên nhìn một chút lại cúi đầu lau nước mắt. Kiều Thanh Vũ cầm khăn mặt đi vào nhà vệ sinh.
Người đến là Tiếu Nghị Hải, ngồi xuống ghế lúc nãy của Kiều Thanh Vũ, rõ ràng là mặc Ngạn khóc, nhíu mày lo lắng hỏi;"Làm sao vậy Tiểu Mạc Không thoải mái sao?"
"Tiếu cục."
Mạc Ngạn lắc đầu, rầu rĩ tiếp đón, ngón tay vẫn sờ nắm khối ngọc.
Kiều Thanh Vũ cầm khăn mặt trở lại, đi ngang qua Lâm Võ dừng lại một chút, nhìn hắn nói:"Tự mình lấy ghế ngồi xuống đi."
Lâm Võ gật đầu, đi lấy ghế ngồi cạnh Tiếu cục.
Kiều Thanh Vũ lấy khối ngọc ra khỏi tay Mạc Ngạn, Mạc Ngạn theo phản xạ nắm chặt lại, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nhu hòa của Kiều Thanh Vũ, không tình nguyện buông tay.
Kiều Thanh Vũ đặt khối ngọc lên mặt bàn, nhẹ nhàng lau hai má cho Mạc Ngạn. Lúc cảm nhận được hơi ấm của khăn mặt trêи má, tâm tình Mạc Ngạn mới khoan kɧօáϊ một chút.
Kiều Thanh Vũ tinh tế lau sạch hai má của Mạc Ngạn, lại cúi người lau hai tay, sau vỗ nhẹ tay Mạc Ngạn để cô cảm thấy tốt hơn sau đó mới trở lại nhà vệ sinh.
Lâm Võ ở đối diện nhìn hành động tự nhiên của Kiều Thanh Vũ, mấy ngày nay tới nhìn Mạc Ngạn đều thấy Kiều Thanh Vũ, giống như một người vợ hiền , một khắc cũng không rảnh bận rộn chăm sóc cho Mạc Ngạn còn hôn mê, Lâm Võ càng nhìn càng yên tâm, xem ra đội trưởng đã tìm được một người đủ tư cách để làm bạn gái rồi.
Tiếu Cục ngồi bên cạnh thì không bình tĩnh được, Tiếu Nghị Hải nhìn chằm chằm vào khối ngọc vừa được Kiều Thanh Vũ đặt lên bàn, ánh mắt nghi hoặc nhìn.
"TIếu Cục" Mạc Ngạn thấy Tiếu Nghị Hải khác thường, lên tiếng gọi.
Tiếu Nghị Hải nhìn Mạc Ngạn, kϊƈɦ động hỏi:"Tại sao khối ngọc này lại ở chỗ cô?"