Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 86: Cường công (thượng)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dạ lão đại nhanh chóng mang đám người lên tầng hai, Mạc ngạn vừa đi vừa quan sát xung quanh, cảm thấy kì quái, không biết tại sao căn biệt thự này lại xa khu vực chính đến vậy. Nhưng nếu Kiều THanh Vũ dẫn người tới đây đột kϊƈɦ cũng không có gì đáng ngại.

Dạ lão đại vừa ngồi xuống sofa, Lưu Đông liền mang theo mười người khác đến, Mạc Ngạn đứng ở sau lưng Dạ lão đại.

Đứng trước mặt là gần mười người so với người Trung Quốc không khác biệt lắm, ăn mặc rất khôn khéo, chỉ là hơi gầy và da ngăm một chút. Ánh mắt hữu thần, không hề e dè nhìn người ở xung quanh, có vẻ phòng bị.

Những người này vừa tiến vào Dạ lão đại đxa xua tay cho người ra ngoài hết, chỉ chừa Mạc ngạn cùng vài người thân cận. Dạ lão đại vui vẻ cười xã giao với người đàn ông cao gầy da ngăm kia hàn huyên giải thích.

"Nơi này an toàn sao?" Ngời đàn ông kia là người ngaoij quốc nhưng nói tiếng TRung rất sõi, chỉ có điều nói hơi cứng nhắc một chút.

Dạ lão đại vỗ vỗ sofa bên cạnh, haha cười:"Yên tâm, yên tâm, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nơi này của tôi tuyệt đối an toàn." Dạ lão đại quay ra đằng sau nhìn ba người Lưu Đông, Mạc Ngạn, Trần Chí Kiên vài lần, nhíu mà, trầm giọng nói:"Đào Tử đâu?"

Nghe Dạ lão đại hỏi, Lưu Đông nhanh chóng cúi đầu nói:"Đào ca kêu ta mang người đi vào trước, một mình Đào ca sẽ canh bên ngoài."

Dạ lão đại gật đầu :"A Kiên, đi ra ngoài nhìn xem, để mọi người có tinh thần."

TRần Chí Kiên gật đầu, xoay người ra ngoài.

Mạc Ngạn lúc này mới chú ý tới một vấn đề, mấy người lúc nãy đi cùng Lưu Đông và Đào Tử vẫn chưa trở lại. Có vẻ khá kì lạ, Mạc ngạn nghi hoặc nhìn Lưu Đông. Lưu Đông vẫn như cũ đứng yên lặng không nhìn Mạc Ngạn.

Mọi người bên trong căn nhà đều hông hề hay biết xung quanh khu vực đó đều đã bị bị cảnh sát bao vây. Toàn bộ đều là những người được huấn luyện chuyện nghiệp di chuển không phát ra một tiếng động.

Kiều Thanh Vũ cùng mấy người nữa đang ẩn núp trong đám cây ở gần tầng hai để xem tình hình.

"VƯơng Liên Tưởng, cậu phái mấy người đi giải quyết đám người đang canh gác xung quanh đi."

Vương Liên Tưởng gật đầu, nhận lệnh rời đi.

Kiều Thanh Vũ đứng lên đi lùi về sau chạy tới chỗ Đặng Cục chờ lệnh.

Trong bóng đêm không thể nhìn thấy biểu tình gì của đối phương, Đặng Cục không nói gì, Kiều Thanh Vũ thấy Đặng Cục trầm măc tâm cũng trầm mặc theo, Kiều Thanh Vũ cũng biết, dù đã biết địa điểm giao dịch của Dạ lão đại nhưng tình hình vẫn khó khăn như cũ, bọn nhỏ vẫn còn ở trong tay bọn họ, nếu chưa biết rõ tình hình sẽ khó lòng bảo vệ được con tin. Chính là nếu không hành động trước khi bọn họ giao dịch xong sợ là sẽ xuất hiện thêm phiền toái.

Nghĩ đến Đồng Đồng, nghĩ đến Mạc Ngạn, tâm Kiều Thanh Vũ càng thêm nôn nóng bất an, vì cái gì mà hai người quan trọng nhất với nàng lại gặp phải nguy hiểm như vậy?

"Cục trưởng, không còn thời gian, ngài mau hạ lệnh đi." Kiều Thanh Vũ áp chế nõi bất an trong người, kiên định nói.

Tóm lại là đều phải liều mạng vậy nên cứ chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp.

"Bọn nhỏ vẫn còn ở bên trong, chúng ta không thể tùy tiện hành động." Đặng Cục nói có chút do dự.

"Tôi so với ngài còn lo lắng nôn nóng hơn....Đặng Cục bên trong có con gái của ta, lúc trước ngài đã hứa với tôi...." Đối với Đặng Cục do dự, Kiều Thanh Vũ không kiềm nén được tức giận, nàng cố gắng thôi châm chọc, hít một hơi thật sâu nói:"Sự tình đã như vậy rồi chúng ta không thể chờ thêm nữa." Kiều Thanh Vũ nhìn căn nhà hai tầng cách đó không xa chỉ có tầng một sáng đèn, tầng hai thì là một mảng tối đen.

"Bây giờ đột phá tầng hai, chỉ cần phối hợp hợp lí, nội ứng ngoại hợp, chắc chắn sẽ khiến bọn họ không kịp trở tay."

Lại một trận trầm mặc, Đặng Cục rốt cuộc cũng gật đầu. KIều Thanh Vũ không thèm liếc mắt nhìn Đặng Cục nữa, nàng thông báo mệnh lệnh cho mọi người bắt đầu hành động, sau đó tự mình mang theo một đoàn người lén đi ra đằng sau căn nhà.

Vương Liên Tưởng đã phái người giải quyết đám người canh giữ xung quanh. Kiều Thanh Vũ đi ra đằng sau bảo người đi quan sát mấy cái cửa sổ gần đó, vài người lĩnh lệnh đi nhìn, toàn bộ đều quay lại lắc đầu với Kiều Thanh Vũ.

Hình như không thể quan sát được bên trong, Kiều Thanh Vũ nhìn một đặc công đã bắt đầu chuẩn bị leo lên cửa sổ, nàng nhanh chóng phân công cho mọi người.

"Kiều đội trưởng." Một giọng nam truyền tới, Kiều Thanh Vũ cảnh giác giơ súng lên nhìn chằm chằm phía trước.

"Là tôi." Giọng lớn hơn một chút, Kiều Thanh Vũ sửng sốt nhận ra là giọng của Lâm Võ, Kiều Thanh Vũ chậm rãi đi lại gần.

"Sao anh lại ở đây." Kiều Thanh Vũ hạ giọng hỏi Lâm Võ.

Lâm Võ không có trả lời nàng, hắn nắm tay Kiều Thanh Vũ dắt đi tới chỗ cách đo không xa có môt cửa sổ nhỏ, bảo nàng đi qua.

"Cửa sổ này dẫn tới một căn phòng nhỏ, tôi vừa đi thăm dò rồi mấy đứa nhỏ đều ở trong đó không có ai canh."

Lời nói của Lâm Võ khiến Kiều Thanh Vũ sáng mắt, nàng ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhỏ, quay sang phân phó Đông Húc:"Mau, đi gọi Vương Liên Tưởng phái người đến phá cửa này, bảo hắn nói mọi người đợi một chút, chúng ta sẽ cứu đám nhỏ trước."

Đông HÚc nhận lệnh nhanh chóng rời đi, chỉ mấy chốc liền đem mấy người tới, trong đó có hai người đang cầm một cái thang cuốn.

"Mau mau mau, không còn thời gian." Kiều Thanh Vũ thấy người tới liền thúc giục.

Không biết người bên trong sẽ phát hiện điều bất thường lúc nào nên bọn họ cần phải quý trọng từng giây từng phút.

"Tôi lên trước." Lâm Võ đứng một bên lên tiếng, hắn đi tới hộp dụng cụ nhìn lướt qua lấy vài món đồ sau đó bật nhảy chui bám vào thanh bên cạnh cửa sổ.

Kiều Thanh Vũ không kịp tán thưởng Lâm Võ vội nói người dựng thang đi lên. Kiều Thanh Vũ trèo lên tới nơi Lâm Võ đã cắt kính của cửa sổ đưa cho nàng, sau đó nhanh chóng chui vào trong khóa trái cửa ra vào lại.

.....................

Bên ngoài thì ráo riết hành động bên trong thì thong thả giao dịch.

"Hàng cũng đã kiểm, tiền cũng đã đưa, mau cho tôi nhìn đám nhỏ đi." Người đàn ông đẩy vali tới chỗ Dạ lão đại sau đó nhìn xung quang tìm kiếm đứa nhỏ.

"Yên tâm đi, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt cho ngài, lần giao dịch này thiếu đương gia tự mình đến đây thực sự là vinh dự của tôi, để thể hiện thành ý ngoài số lượng đã nói tôi sẽ tặng thêm một đứa bé gái khả ái cho thiếu đương gia." Dạ lão đại nói xong liền cười kɧօáϊ chí.

"Vậy sao?" Người đàn ông cao hứng:"Thật sự cảm tạ món quà của Dạ lão đại, tôi nhất định khách hàng sẽ rất thích."Hắn đi tới bắt tay cảm tạ Dạ lão đại.

Mạc Ngạn vẫn đứng sau sofa nhìn toàn bộ quá trình bọn họ giao dịch với nhau, người đàn ông gọi là thiếu đương gia kia quả nhiên là một con cá lớn, hắn vượt ngàn dặm xa xôi giao một lượng hàng lớn cho Dạ lão đại chỉ để đổi lấy mấy đứa nhỏ, mà Dạ lão đại nhìn lượng hàng của hắn còn trả cho hắn thêm một va li tiền.

Mạc ngạn ngạc nhiên không thôi, đây không chỉ đơn thuần là một vụ án bắt cóc trẻ con bình thường nữa.

"Lão đại không ổn, chúng ta bị cảnh sát bao vây." TRần Chí Kiên hoảng sợ hô to chạy vào.

Dạ lão đại cùng thiếu đương gia đồng thời nghiêng đâu nhìn Trần Chí Kiên.

Mạc Ngạn với Lưu Đông liếc nhau, lúc bọn chúng vẫn chưa kịp phản ứng đã nhanh tay đoạt súng của Lưu Đông chĩa về phía Dạ lão đại với thiếu đương gia.

Dạ lão đại đã sớm có phòng bị với Mạc Ngạn, cô vừa chĩa súng lên thì đã thấy một viên đạn bay tới trước mặt, Mạc Ngạn lăn vài vòng để tránh những viên đạn tiếp theo bay tới.

"Tất cả không được nhúc nhích." cảnh sát lao vào đại sảnh không chế đám người, Dạ lão đại tuy rằng hoảng sợ nhưng không chạy trốn, tất cả cảnh sát đều chĩa súng về phía Dạ lão đại và thuộc hạ của Dạ lão đại cũng chĩa ngược lại cảnh sát. Lưu Đông không biết từ lúc nào đã chĩa súng lên đầu thiếu đương gia đe dọa:"Không được cử động nếu không tôi sẽ bắn chết hắn."

"Mày....." Dạ lão đại thấy Lưu Đồng đột nhiên làm phản liền tức nói không nên lời.

"Dạ lão đại các người đã bị bao vây, mau cho người của ông hạ súng xuống, đừng chống cự vô ích nữa." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Kiều Thanh Vũ vang lên phía sau, Mạc Ngạn ngẩng mạnh đầu dậy nhìn thấy một Kiều Thanh Vũ giỏi giang xinh đẹp mặc đồ đen xuất hiện tay cầm súng.

Mạc Ngạn nhìn người toàn thân uy phong lẫm liệt kia xuất hiện , miệng không tự giác cong lên, môi mỉm cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »