Chương 17
Ngày thụ chuyển nhà, công gọi cả A lẫn B đến ăn cơm. Người xuống bếp đương nhiên là thụ, công ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với A và B. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn thấy hình dáng thụ bận rộn trong bếp, chẳng hiểu sao trong đầu công lại hiện lên bốn chữ “uyên ương mới cưới”, nụ cười trên mặt không cách nào xóa đi được.
A mặt đầy khinh bỉ: “Ông đây là đang qua mùa đông hay qua ‘xuân’ thế?”.
Công vừa ngọt ngào vừa cảm khái, đáp: “Ông không hiểu đâu”.
A: “…Tôi cũng chẳng muốn hiểu chút nào”.
Lúc ăn cơm, A nhìn đồ ăn trên bàn, thèm đến nỗi nước dãi cũng sắp rớt cả ra. Mấy hôm nay ở công ty ăn cơm hộp với B, chất béo trong bụng thật sự là quá ít rồi. A vừa giơ đũa ra định gắp một miếng thịt heo xào ớt thì có một đôi đũa từ bên cạnh thò ra đè chặt lấy đũa của cậu. A nhìn B: “Anh làm gì thế?”.
B: “Cậu không được ăn”.
A: “Tại sao?”.
B ho nhẹ một tiếng: “Dễ nóng…không tốt”.
B vừa nói vậy, cả công lẫn thụ đều nhìn chằm chằm vào A.
Công: “Sao thế, dạo gần đây ông bị nóng nghiêm trọng lắm à?”.
A đầu tiên là ngẩn ra, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì đấy, căm tức trừng mắt nhìn B: “Nóng cái đầu anh, tôi cứ muốn ăn đấy!”.
Giống như muốn xả cơn tức, A múc luôn cả thìa đầy thịt heo xào ớt vào bát mình. B bó tay nhìn cậu một cái, kéo bát của A lại gần, cẩn thận gắp hết hoa tiêu vứt đi, lại đem toàn bộ mầm đậu trong đó chuyển sang bát mình: “Không phải cậu không thích ăn mầm đậu sao, cứ đưa hết cho tôi là được”.
Một loạt hành động này của B vô cùng tự nhiên, A dường như cũng xem là lẽ thường tình, vui vẻ cúi đầu xuống ăn, chỉ có công và thụ là mặt mày đầy khó hiểu nhìn hai người. Giống như cảm giác được trên bàn ăn có phần im lặng, A ngẩng đầu lên: “Sao không ăn gì thế? Đừng khách sáo chứ!”.
Công: “Hai người…quan hệ tốt thật đấy”.
A đang ăn hào hứng, không rảnh trả lời công, lại là B đáp: “Cũng được”.
Công: “Cái cũng được này…là cũng được loại nào thế?”.
B ngẩng đầu nhìn công một cái: “Cậu đoán xem”.
Công & thụ:…
Thụ nghĩ một chút, đẩy bát canh chân vịt đậu hũ đến trước mặt A, A vừa gặm cánh gà vừa nhìn cậu.
Thụ có phần không tự nhiên: “…Ăn thanh đạm một chút thì tốt hơn”.
A: “…”.
Ăn xong cơm, A và B cáo từ ra về. Thụ đi tắm, công vào bếp rửa bát, rửa một hồi cũng chạy vào nhà tắm luôn. Thụ nhìn bộ dạng cởi đồ chuẩn bị đi tắm của công, vừa tức vừa buồn cười: Không phải anh mới tắm lúc sáng sao. Công mặt mày vô cùng điềm tĩnh: “Lúc rửa bát để nước to quá, bắn ướt người rồi”.
Thụ: “…Anh đã dùng vòi cao áp để rửa bát rồi mà…ưm…”, mới nói đến đây công đã tự ý đi vào, hôn thụ làm cậu chẳng nói được nữa. Sau đó cả buồng tắm hơi nóng vấn vít.
Tắm xong, thụ ngồi trên ghế sô pha, công giúp cậu lau đầu. Thụ nhớ đến bữa ăn vừa rồi, hỏi: “A với B đều là đồng tính à?”.
Công: “B từ trước giờ vẫn là đồng tính không sai. Còn về A, trước hôm nay anh vẫn luôn cho rằng cậu ta thích dạng đàn bà eo thon cơ đấy. Cậu ta lúc trước vẫn nói với anh cậu ta thích nhất là cảm giác ‘đầy một bàn tay’ mà”.
Thụ: “…”.
Công: “Nhưng bây giờ, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta bị người khác nắm ‘đầy một bàn tay’ rồi”.
Mà lúc này A và B hai người đang cãi nhau trong xe – Đây là theo ý kiến một chiều của A.
A: “Cuối cùng, anh muốn thế nào?”.
B: “Tôi chẳng muốn thế nào cả”.
A tức tới thở hổn hển: ‘Anh còn nói anh chẳng muốn thế nào? Lúc nãy trên bàn ăn, anh! Anh! Anh!”.
Cậu nói đến ba chữ “anh” rồi mà vẫn không thốt được hết câu.
B bật cười: “Tôi làm sao?”.
A: “Anh còn cười!”.
Tay trái B cầm bánh lái, tay phải nắm tay A, thấp giọng nói: “Đừng làm loạn nữa!”.
Lại là bốn chữ này! A thật sự muốn khóc mà không có nước mắt, mỗi lần nghe thấy B nói câu này cậu liền chịu thua.
Từ ngày hai người lên gường, quan hệ giữa cả hai nằm vào diện vô cùng tế nhị. Nói tóm lại, A còn chưa kịp thương khóc cho trinh tiết cái cửa sau của mình thì đã bị một loạt những hành động không thể tưởng tượng của B làm cho đau đầu.
Tỷ như: Cậu vốn cho rằng lần đầu lên gường đó chỉ là hành động an ủi giữa bạn bè với nhau, cậu mơ hồ làm rồi thì cũng coi như xong, mọi người cứ xem như không có gì xảy ra là được. Thế nhưng ngày thứ hai, B mặt mày đầy hạnh phúc đem cháo đến cho cậu ăn là chuyện gì? Lâu lâu lại hôn cậu một cái là chuyện gì?
Hay ví như cậu cân nhắc B có phải là thích mình không, thế là cậu liền hỏi thẳng anh ta, B lại chỉ cười mà không nói gì. Mà đáng sợ hơn là: Bản thân cậu lại không thấy phản cảm với việc lên gường với một người đàn ông! A nghĩ thế nào cũng thấy mình giống như đang mở một cánh cửa đến thế giới khác vậy, mà B, lại chính là người dẫn đường.
Nghĩ đến đây, A hít một hơi thật sâu. Cậu quyết định rồi, ngày mai đến quán bar tìm đàn bà!
Lúc công và thụ đến phòng đặt sẵn thì B đã đợi ở đó rồi. Công nhìn trái nhìn phải một hồi, tò mò hỏi: “A hẹn chúng ta đến ăn cơm mà bản thân còn chưa đến à?”.
B: “Chưa thấy đâu”.
Thế là ba người ngồi xuống uống trà tán chuyện. Không bao lâu sau thì nhìn thấy A xuất hiện cùng một người con gái ăn mặc trang điểm rất thời thượng. Cậu ta còn đặc biệt đứng ở cửa, ra vẻ bảnh bao chào bọn họ: “Các vị, tôi đến rồi đây!”.
Công, thụ hai người không hẹn mà cùng nhìn sang B, B cười một tiếng: “Không giới thiệu người bên cạnh cậu với chúng tôi một chút?”.
A giống như khıêυ khí©h, hôn một cái lên mặt cô nàng bên cạnh: “Bạn gái tôi, Ngô Hân”.
Công, thụ hai người lập tức “ồ” một tiếng. B lại vô cùng phong độ đứng dậy đưa tay ra, trên mặt còn cười tươi như gió xuân tràn về: “Hôm nay lời to rồi, không những được ăn cơm miễn phí, còn được làm quen với người đẹp. Chào cô, tôi là Trầm Hạ”.
Người đẹp điệu đàng bắt tay B: “Chào anh, nghe Lục Dương nói anh làm chủ biên ở nhà xuất bản, đây là lần đầu tiên tôi quen được biên tập đấy”.
B giả vờ kinh ngạc: “Í, cậu ta không nói với cô bình thường tôi hành hạ cậu ta thế nào à?”.
Ngô Hân: “Để tôi nhớ lại xem…À có, anh ấy nói cơm hộp anh mua rất khó ăn”.
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều phì cười, bầu không khí có vẻ tốt không thể tốt hơn.
Thụ hỏi nhỏ công: “Chuyện gì thế này?”.
Công lườm thụ một cái, nói với A: “Ông có cô bạn gái xinh thế mà giờ mới đưa đến giới thiệu với bọn tôi, hôm nay nhất định phải phạt ông mấy cốc! Đi, cùng tôi đi chọn rượu!”, sau đó anh túm lấy A, kéo thẳng đi.
Đến khi hai người ra ngoài rồi, công hỏi: “Ông làm sao thế? Từ bữa cơm hôm trước đến giờ mới có ba ngày, bạn gái này của ông từ đâu chui ra thế?”.
A: “Quen trong quán bar, ông thấy ổn chứ?”.
Công hoài nghi, mở miệng: “Ông với B không phải…”.
A: “Tôi có bạn gái, ông nhắc đến anh ta làm gì. Tôi với anh ta ngày trước cũng chỉ là người xa lạ, bây giờ là bạn bè bình thường thôi”.
Công: “…Được rồi, là tôi nghĩ nhiều quá rồi”.
Lúc hai người ôm bình rượu vào phòng thì bên trong đang nói chuyện rất vui vẻ, Ngô Hân đã cười đến toàn thân rung cả lên. Vừa nhìn thấy A, cô vội nói: “Dương, người bạn này của anh thật thú vị!”.
A liếc B một cái: “Thế à?”.
B không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn A.
Có điều bữa ăn ngày hôm nay, nhìn thì có vẻ là để A khoe khoang hạnh phúc, nhưng chủ nhân lại ăn uống chẳng có tý cảm giác gì. Bởi trong suốt thời gian này, B đã hoàn toàn thể hiện được ma lực của những người đàn ông thành đạt: hài hước, ăn nói khéo léo, tự tin, có phong độ. Nói thật thì, lúc B từ tốn kể lại những chuyện thú vị mình gặp trong công việc, đến A cũng nghe đến mê mẩn, Ngô Hân lại càng không phải nói, cô liên tục kêu lên những tiếng kinh ngạc. B còn nhiệt tình mời cả bọn cuối tuần đến thành phố bên cạnh tắm suối nước nóng, nói là vừa vặn đang có mấy thẻ chiêu đãi. So sánh lại, A tự nhiên có vẻ quá bình thường.
Ăn xong, công và thụ đi xem phim, B nói hôm nay mình không lái xe, nhờ A đưa mình về nhà. Trên đường đi, A lái xe, Ngô Hân ngồi ở vị trí phụ lái, B ngồi ở ghế sau. Có lẽ do lúc ăn cơm quá vui vẻ, đến khi lên xe ba người mệt quá cũng chẳng nói gì. Ngô Hân có vẻ buồn ngủ, B nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ ngợi gì. Đến khu Ngô Hân ở, ba người biến thành hai người, trong xe lại càng im lặng bất thường, A chịu không được liền mở nhạc lên. B nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên thì hơi bất ngờ, là “You belong to me”.
Bài hát này là bài anh thích, trên xe anh cũng mở không biết bao nhiêu lần. A cũng chẳng nghĩ đến việc USB để trong xe có bài này, lại vô tình mở trúng, nhịn không được liếc lên gương chiếu hậu. Giống như cảm nhận được ánh mắt của cậu, B cũng quay lại nhìn lên đó, ánh mắt hai người gặp nhau qua tấm gương. A lúng túng quay đầu đi, hắng giọng: “Bài hát này rất hay, phù hợp nghe lúc vẽ”, B chỉ cười một cái.
Rất nhanh xe đã đến nhà B, anh xuống xe xong lại gõ gõ vào cửa kính chỗ A ngồi. A hạ kính xuống, lười biếng hỏi: “Làm gì thế, muốn trả tiền xe à?”.
B: “Cuối tuần đi suối nước nóng đừng quên đưa bạn gái cậu theo nhé”.
A lẩm bẩm một câu: “Không có việc gì mà tự nhiên tử tế, không phải muốn gian da^ʍ thì cũng là phường đạo tặc”.
B cuối người xuống nhìn thẳng vào mắt A: “Sao cậu biết tôi muốn gian da^ʍ với cậu?”.