Chương 1673: Nhường đường!

- Tôi là Mạnh Vũ!

Mạnh Vũ từ trước tới nay chưa từng có cảm giác lợi hại như bây giờ. Ai có thể trong lúc hưởng thụ loại đãi ngộ cực phẩm như vậy, còn có thể ngạo nghễ nói chuyện với đối phương. Mặc dù vừa rồi có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh loại sợ hãi này liền bị hắn ném ra sau đầu.

Bởi vì hai cô gái ở bên cạnh hắn, không có người nào lộ ra sự sợ hãi. Đúng vậy. Mấy cô gái điếm này còn không sợ, mình sợ một gì. Lẽ nào mình quên mất nơi này là chỗ của ai sao? Đây là đại bàn của anh Biểu - Hoàng Biểu.

Chơi ở chỗ này, còn không phải là an toàn sao? Nếu như không phải bởi vì điều này, tại sao mình lại chọn chỗ này chứ? Phải biết rằng chỉ riêng hai cô nàng này, đã tốn hết của Mạnh Vũ ba nghìn. Đây đều là vàng thật bạc thật, cũng không phải là từ trên trời rơi xuống.

- Tôi là Mạnh Vũ!

Cho nên sau một hồi thất thần ngắn ngủi Mạnh Vũ rất rất lợi hại nói. Thậm chí hắn còn cố ý chậm rãi để cho cô gái ở giữa hai đùi đứng lên. Nói cũng rất lợi hại. Mấy cô gái điếm ở đây đối mặt với tình cảnh như thế, giống như không nhìn thấy, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Ở trong mắt các cô gái đó, hai người đột nhiên xông vào kia nhất định là tìm Mạnh Vũ gây phiền phức. Điều này thì có liên quan gì tới các cô ấy? Các cô chẳng qua là đi bán hoa, ở địa bàn của anh Biểu, làm việc buôn bán như vậy, các cô có gì phải sợ.

Hai người xuất hiện ở nơi này, thật sự không ngờ được Mạnh Vũ sẽ lớn mật như thế, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười đầy giễu cợt. Sau đó, một người lạnh lùng nói:

- Cầm quần áo mặc vào rồi nói sau.

- Được thôi được thôi. Không biết hai vị huynh đệ có lai lịch thế nào?

Mạnh Vũ cố ý trì hoãn thời gian, thật sự không nhanh không chậm mặc y phục.

Nhìn thần sắc Mạnh Vũ, hai người đã biết hắn đang tính toán điều gì. Hai người cũng không nói lời vô ích, vẫn câu hỏi vừa rồi, trực tiếp móc ra một khẩu súng lục. Sau khi khẩu súng lục được lấy ra, bầu không khí bên trong căn phòng bầu đột nhiên trở nên căng thẳng.

Hai cô gái vốn tùy ý, hiện tại đã rất khẩn trương, trên mặt lộ ra một sự khủng hoảng.

- Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, đây là địa bàn của anh Biểu. Các người làm như vậy, để anh Biểu biết được, sẽ có hậu quả thế nào các người có biết không?"

- Không cần bắn. Chúng tôi cái gì cũng không biết. Chúng tôi chỉ là hai cô gái điếm mà thôi. Hai vị, cầu xin các người mở cho một con đường.

- Tất cả đều im miệng cho tôi! Anh nhanh mặc quần áo vào!

Sau khi giọng nói lạnh lùng của nam tử phía bên trái vang lên, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm kia, Mạnh Vũ thật sự không dám lại có bất kỳ ý định kéo dài thời gian nữa. Hắn vội vàng mặc y phục vào, xong đứng dậy, trên mặt lộ ra sự khủng hoảng.

- Tôi nói này hai vị huynh đệ, các người không phải có hiểu nhầm gì chứ? Các người là người ở đâu? Tôi hình như chưa từng đắc tội các người mà. Các người chỉ cho tôi con đường sáng, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tôi trêu chọc người nào chứ?

- Bớt nói nhảm. Đi theo chúng tôi một chuyến!

Người đàn ông phía bên trái đi lên trước, dùng súng lục dí vào sau lưng Mạnh Vũ, xoay người đi ra khỏi phòng. Khi ba người biến mất khỏi nơi này, hai cô gái điếm mới hoảng sợ từ trên ghế salon đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài, lao về phía quản lí nhanh chóng hét to.

- Nhanh lên. Có người cầm súng, bắt tên kia ở chỗ chúng tôi đi!

Tại đại sảnh của quán bar Đêm Thượng Hải.

Nếu quán bar này là kiến trúc tiêu chí trong huyện, tuyệt đối không thể nào kem được. Tòa nhà xây ba tầng, chiếm diện tích vẫn rất rộng. Cho nên ngay thời điểm hai người dẫn theo Mạnh Vũ vừa đi tới đại sảnh, đám bảo vệ đã nhận được tin tức, liền giống như ong vỡ tổ lao tới đây, chặn đường.

Bên ngoài quán bar.

Vũ Tượng, đội trưởng đội trinh sát huyện Ân Huyền vẫn chịu trách nhiệm theo dõi ở đây, phát hiện ra ở đây không thích hợp, nhanh chóng báo cáo với Từ Viêm.

- Yên lặng theo dõi!

Mệnh lệnh của Từ Viêm càng đơn giản hơn, chính là bốn chữ như vậy, thật sự khiến Vũ Tượng không dám động thủ cứu giúp.

Lại nói, Vũ Tượng cũng chỉ nghi ngờ hai người đi vào lúc này rất có thể là do Từ Viêm an bài phía sau. Nhưng hắn lại không dám khẳng định. Nếu chẳng may không phải, bọn họ tùy tiện ra ngoài, không phải sẽ khiến mình bị lộ sao?

Bên trong đại sảnh!

Sau khi hai người chịu trách nhiệm dẫn Mạnh Vũ đi bị bao vây, bọn họ không hề sợ hãi. Bình thường vẫn chấp hành loại nhiệm vụ nguy hiểm như vậy. Mạnh Sơn, Tiêu Thuyết thật sự không để mắt tới mười mấy tên lưu manh trước mặt trước mắt.

Lại nói, theo thân phận của bọn họ, nếu như thật sự để đám người trước mắt này làm xằng làm bậy, cứng rắn xông tới, bọn họ dám dùng tới súng.

Xã hội đen? Ở bên trong Thiên Triều, cái gì gọi là xã hội đen? Bất kỳ tổ chức nào dám đối kháng với lực lượng của chính phủ Thiên Triều, đều sẽ bị vô tình trấn áp.

Cho nên Mạnh Sơn thờ ơ lạnh nhạt.

- Cứu tôi. Các người phải cứu tôi. Tôi cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, lại bị hai người này dẫn đi. Tôi tới quán bar của các người để tiêu tiền. Nếu như ngay cả an toàn của tôi, các người cũng không bảo đảm được, sau này còn ai dám tới chỗ của các người nữa chứ?

Mạnh Vũ thấy được hi vọng, nhanh chóng hét to, muốn mượn điều này để chạy thoát.

- Câm miệng!

Mạnh Sơn lạnh lùng nói.

Theo nòng súng lạnh như băng chọc vào phần thắt lưng, Mạnh Vũ quả nhiên không dám kêu gào nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

- A, hai vị này từ đâu nhảy ra, là theo chân ai lăn lộn vậy? Tại sao ngày hôm nay lại cố tình đến địa bàn của tôi chơi đùa thế này?

Đúng lúc này từ phía sau có một người đi tới. Quần áo trên người gia hỏa này vừa nhìn đã biết chính là dạng tiêu chuẩn của nhà giàu mới nổi.

Dây chuyền vàng, nhẫn vàng, muốn lấp lánh bao nhiêu có bấy nhiêu. Tóc buộc phía sau, lại thêm một áo khoác dài màu đen, nhìn rất có phong thái của Mã ca. Chỉ có điều rất đáng tiếc là phong thái như vậy lại bị cái dây chuyền vàng lớn phá hỏng.

- Anh Biểu!

Theo nam tử sau khi xuất hiện, tiếng hô anh Biểu liên tiếp vang lên. Không sai. Người này chính là Hoàng Biểu, là bá vương trong huyện Lâm Sơn này. Ở trong huyện Lâm Sơn này, hắn là nhân vật hắc đạo thật sự nắm quyền lớn sinh sát.

Sau khi Mạnh Sơn nhìn Hoàng Biểu đi ra, sắc mặt không khỏi càng thêm thâm trầm. Đúng lúc này Tiêu Thuyết vẫn không mở miệng nói chuyện, chợt đi lên trước, đối mặt với chiến trận trước mắt, hoàn toàn không có chút luống cuống nào. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hoàng Biểu, lạnh như băng.

- Tránh ra!

- Các người là ai?

Nụ cười trên mặt Hoàng Biểu chợt biến mất, nhìn Tiêu Thuyết hỏi, nhưng thần sắc rõ ràng đã lộ ra sự thận trọng. Dám ở dưới tình huống quang minh chính đại tiến vào quán bar Đêm Thượng Hải bắt người, hoặc là bị điên, hoặc thật sự có chỗ dựa.

Hoàng Biểu rất sợ là trường hợp sau. Nếu như là trường hợp trước, hắn ngược lại không sợ. Đầu năm nay, người chết thật sự không có gì lạ.

- Anh còn chưa có tư cách để biết. Chúng tôi đang chấp pháp. Nếu như anh dám ngăn trở, sẽ bị xem là tội bao che. Bản thân anh nên cân nhắc một chút, xem thật sự muốn xen vào chuyện này hay không?

Tiêu Thuyết hờ hững nói.

Chấp pháp?

Thật sự là người của quốc gia sao?

Hoàng Biểu nghe lời này, tim đập càng nhanh hơn. Nhưng hắn vẫn không có ý buông tay. Không phải hắn không muốn buông tha, chủ yếu là có người phía trên cố ý căn dặn hắn phải bảo đảm an toàn cho cái tên trước mắt này. Nếu như để người bị dẫn đi, Hoàng Biểu biết mình nhất định sẽ bị càn quét.

Nghĩ tới đây, tròng mắt Hoàng Biểu xoay chuyển, nhìn về phía Tiêu Thuyết nói:

- Tôi không muốn can thiệp vào chuyện các anh chấp pháp, nhưng anh nói các anh đang chấp pháp, tôi làm sao biết được là thật hay là giả. Anh chờ một chút. Hiện tại có đồng chí của phòng công an huyện Lâm Sơn đang mượn chỗ này họp. Tôi bảo cho bọn họ đi ra.

Nói xong, Hoàng Biểu xoay người phân phó vài câu.

Trước khi Tiêu Thuyết tới nơi này, đã biết chuyện này có thể sẽ có người ngăn trở, nhưng không có nghĩ đến ngăn cản lại đến nhanh như vậy. Thật sự có người dám đối phó với bọn họ. Nghĩ tới đây, nhìn bên người quán bar có nhiều người như vậy, Tiêu Thuyết trực tiếp lấy điện thoại di động ra.

- Chuẩn bị động thủ!

- Vâng!

Từ bên trong điện thoại di động truyền đến một giọng nói, sau đó thần sắc Tiêu Thuyết liền trấn tĩnh lại. Hắn không có vội vàng rời khỏi nơi đó. Nếu đã giằng co xuống như vậy, tùy tiện động thủ rời đi, ngược lại sẽ gây ra hiệu quả ngược.

Tiêu Thuyết thật ra muốn xem thử, huyện Lâm Sơn này sâu tới mức nào. Mình muốn dẫn đi một Mạnh Vũ, sẽ gặp phải ngăn cản như vậy.

Mà Mạnh Vũ bây giờ thật sự có chút bối rối!

Cho tới bây giờ hắn cũng không hiểu được ai đang động tay. Hai người phía sau kia rốt cuộc là thế nào? Tại sao phải dẫn theo mình rời khỏi đó?

Việc mình làm gần đây dường như chỉ có chuyện ở huyện Ân Huyền này. Chẳng lẽ bọn họ qua là vì huyện Ân Huyền sao? Nếu như thật sự là người của huyện Ân Huyền, vậy mình tuyệt đối không thể để bọn họ dẫn đi được.

Mạnh Vũ biết mình có bao nhiêu cân lượng. Nếu như thật sự bị bắt vào phòng công an, sợ rằng không cần đe dọa gì, tùy tiện nói vài câu, mình sẽ khai ra tất cả mọi chuyện. Nếu như thật sự lộ ra những chuyện kia, tiền đồ của mình sẽ hoàn toàn bị phá hủy.

Số tiền này thật sự có chút bỏng tay, không dễ cầm chút nào!

- Vũ đội trưởng, chúng ta thật sự không cần làm chuyện gì sao? Không quan tâm những người đó rốt cuộc thế nào, nhưng nếu như để bọn họ dẫn người đi, vậy chúng ta làm sao ăn nói được với Từ trưởng phòng đây?

- Yên lặng theo dõi, không nên tự loạn trước trận. Chuyện không đơn giản như các người suy nghĩ đâu!

Vũ Tượng trầm giọng nói.

...

Bên trong đại sảnh.

Sau khi Hoàng Biểu phân phó xong, rất nhanh có một nam nhân bụng to xuất hiện ở nơi này. Ở trong hệ thống công an huyện Lâm Sơn này, không có người nào không biết người này. Hắn chính là phó phòng công an huyện, tên là Mao Độ.

Cũng không biết ban đầu là ai đặt cho hắn cái tên này. Nói chung hiện tại khi không có mặt hắn, mọi người đều gọi hắn là lông bụng lông bụng, rất thuận miệng.

Nói phòng công an huyện họp ở bên cạnh cái gì chứ? Tất cả đều là tìm cớ. Người nào không biết Mao Độ ở chỗ này rốt cuộc làm cái gì.

- Mao phó phòng, hai vị này nói là chấp pháp phá án, là người của phòng công an huyện các anh sao?

Hoàng Biểu ngẩng đầu hỏi.

- Phòng công an huyện? Tôi sao lại không biết. Các anh là người của ai?

Mao Độ nhăn mày lại hỏi.

Tiêu Thuyết nhìn lướt qua Mao Độ, thản nhiên nói:

- Chức vụ của anh!

- Ngay cả tôi cũng không nhận ra sao? Tôi là Mao Độ phó phòng công an huyện!

Mao Độ khí thế hung hăng, nói xong lại muốn mở miệng quát lớn. Tiêu Thuyết đã trực tiếp đi lên phía trước, lấy ra giấy chứng nhận công tác. Thái độ trên mặt Mao Độ lập tức cứng đờ, một hồi lâu cũng không dám thở mạnh.