Chương 4: Đừng làm chuyện xấu
“Lại nói đùa.” Mộ Tình hốt hoảng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại, “Đúng rồi, chừng nào anh rảnh thì tới nhà em ăn một bữa cơm đi.À mà không, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, ánh mắt của ba em rất kén chọn nhưng chắc chắc anh sẽ không làm cho ba em thất vọng đâu.” Cô cũng không biết tại sao mình lại vội vàng muốn anh gặp phụ huynh của mình như thế.
Tiêu Thần cũng không phản đối, bởi vì lúc này người đứng trong phòng bếp mở cửa sổ ra, bình tĩnh nhìn ra bên ngoài.Anh cho là cô đang nhìn mình, sau mới phát hiện chỉ là hiểu lầm, bởi vì tầm mắt của cô nhìn về phía đằng xa, hình như là nhìn về con đường bên kia.Trên đường thỉnh thoảng có một chiếc xe đi qua, không biết là cô đang nhìn chiếc nào?
“Anh sẽ tới nhà em.” Tiêu Thần nói như vậy.
Phía bên kia điện thoại, Mộ Tình cuối cùng cũng có thể đặt tảng đá trong lòng xuống, thở phào nhẹ nhõm, cười tươi như hoa nói: “Cũng được.Thần, em nhớ anh lắm, ngày mai cùng nhau ăn cơm nha.”
Hai người hàn huyên thêm một lát, thật ra đa số là Mộ Tình nói.Mỗi khi cô phiền não cô đều rất thích nói chuyện, một khắc cũng không dừng, không muốn bị cắt đứt, cũng không cần xin ý kiến, cho nên rất hợp với Tiêu Thần.Thậm chí cô còn cảm thấy mình và Tiêu Thần thật sự là một cặp đôi hoàn hảo.
Quán bar hạng sang nổi tiếng nằm trong khu thương mại Kim Đế, hội viên VIP ra vào không ít, chi phí đắt đỏ đến dọa người.Ông chủ của Dịch Chân Chân gần đây mới nhận được một số đơn đặt hàng, vì vậy mấy nhân viên chủ chốt bọn họ tới quán ba Kim Đế để ăn mừng.Chân Chân bị chuốc ba ly XO thì hoa mắt chóng mặt, cô đứng dậy định đi toilet không ngờ lại gặp Mộ Hữu Thành ở đây.
Bởi vì người trong quán bar Kim Đế đều là người quen biết, cho nên hỏi thăm một chút là có thể biết được trong phòng kia Mộ Hữu Thành đang tổ chức bữa tiệc chia tay cuộc đời độc thân.Nếu nói đến bữa tiệc chia tay độc thân vì người nào đó chuẩn bị bị hôn nhân trói buộc, thì chắc chắn sẽ có tiết mục đặc sắc có thể tưởng tượng được.
Chân Chân tỉnh rượu ngay, cô vội trốn vào một nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho Niệm An.
“Này, An An, bây giờ cậu hãy tới ngay quán bar Kim Đế.Đừng nói nhảm, mau tới đây....Cái gì? Cậu phải soạn giáo án? Chuẩn bị bài lên lớp....Chuyện này cực kỳ khẩn cấp! Con mẹ nó, cậu dám không tin mình sao? Mình nói thẳng cho cậu biết, Mộ Hữu Thành nhà cậu đang ở chỗ này, cậu không sợ mấy tiểu yêu tinh trong quán bar này xơi tái anh ta sao?”
Không biết là do Chân Chân uống rượu hay bởi vì Niệm An không hành động mà tức giận, không cẩn thận cao giọng nói.Mà cô lại không phát hiện ra sau lưng cô chưa tới trăm mét có một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng đó.
Mộ Hữu Thành mới vừa rồi hình như thấy người quen uống say, vì vậy sau khi đi vào lại quay ra muốn gọi xe giúp cô, kết quả lại nghe thấy cô nói như vậy, một chữ cũng không sót.
Xác định xong xuôi bạn gái của Thẩm Niệm An đã trở lại chỗ, anh đi vào phòng.Có người hỏi anh đi đâu, anh chỉ cười cười: “Gặp người quen chào hỏi một chút.”
Vừa nói xong, có người dẫn hai cô gái xinh đẹp tới: “Mời nhiều lần như vậy, cuối cùng tổng giám đốc Mộ cũng chịu nể tình tới một lần, hai cô phải phục vụ cho tốt đó!”
Hai cô gái dĩ nhiên nhìn ra được Mộ Hữu Thành là nhân vật chính trong buổi tụ họp hôm nay, vì vậy phát huy sở trường, tìm đủ chủ đề nói chuyện với anh, còn ngang nhiên xông tới mời rượu anh.
Mộ Hữu Thành khẽ mỉm cười: “Tiểu Trịnh, sững sờ cái gì, mau uống rượu đi.”
Vị Tiểu Trịnh kia chính là người đã dẫn theo mỹ nữ vào, anh ngồi ở vị trí không xa chỗ tổng giám đốc Mộ, không ngờ tổng giám đốc Mộ lại kêu anh uống rượu…Nhưng rõ ràng là hai vị mỹ nữ kia mời anh rượu cơ mà.
Ánh mắt của tổng giám đốc Mộ đương nhiên là không có vấn đề, vấn đề chính là món quà này không hợp tình hợp lý.Tiểu Trịnh nhanh nhạy phản ứng kịp, vì vậy nhanh chân đi tới, nhận lấy ly rượu trong tay mỹ nữ, đồng thời dẫn họ tới bên cạnh mình.
Mà tổng giám đốc Mộ một mình ngồi dựa trên ghế sofa, uống một chút rượu, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì sợ ảnh hưởng tới vị khách quý kia, mọi người ở trong này cũng không dám lớn tiếng, vì vậy bữa tiệc vốn là náo nhiệt, lại kí©ɧ ŧìиɧ liền chìm vào ngột ngạt, có người không chịu được kéo bạn gái ra ngoài thân thiết, những người còn lại lẳng lặng uống rượu, nhỏ giọng chơi đoán số, nói năng cẩn thận, nhưng đều mang theo dáng vẻ không hứng thú.
Sau đó Mộ Hữu Thành phát hiện ra điểm kỳ lạ, cười với bọn họ, nói: “Mọi người cứ tiếp tục, đừng để ý tới tôi, lớn tuổi rồi nên không theo kịp mấy người trẻ trẻ tuổi các cậu.”
Nhưng cho dù anh nói như vậy, vẫn không có nhiều người dám chơi vui vẻ.
Thật đáng thương mà, bọn họ vốn định vui vẻ một phen, vậy mà anh lại ngồi yên như bồ tát, trấn giữ nơi này khiến cho người ta cảm thấy như bị áp bức.Trong số bọn họ, không ít thì nhiều cũng biết được tính khí của anh, vì vậy nhìn thấy nụ cười của anh cũng cảm thấy hoài nghi không biết anh chuẩn bị ra chiêu gì tiếp theo.
Loại không khí cứng ngắc này giống như đóng băng vậy, điện thoại của Mộ Hữu Thành lúc này rung lên, là tin nhắn: “Tình Tình chuyển về nhà rồi, anh cố gắng về sớm một chút.P/s: Đừng có làm chuyện xấu, em sắp xếp gián điệp bên cạnh anh rồi.”
Anh sửng sốt một hồi lâu, sau đó lấy áo khoác đứng dậy.
Mộ Hữu Thành rất nhanh xuất hiện trước cửa nhà, cũng không vội vã đi vào, ngược lại tựa vào bên ngoài xe, chậm rãi châm một điếu thuốc hút.Đến lúc nhìn xuống đầu mẩu thuốc lá dưới chân đã có đôi có cặp, cuối cùng anh nở nụ cười: Mình đang làm gì đây?
Lúc ăn cơm Mộ Tình cố tình gây sự với Niệm An, chỉ là cô phát tiết tức giận mỉa mai chế giễu giống như đánh vào cái chăn, nhưng vẫn là bầu không khí kia....Niệm An ngoài từ “Ừ, à” đáp lại mấy tiếng, còn lại chẳng thu hoạch được gì, ngược lại chính cô còn tức giận nuốt không trôi.Cô trở về phòng nấu cháo điện thoại với Lý Lệ Chân thật lâu, trút hết chuyện không vui trong lòng.
Sắp xếp xong, Niệm An ngồi ở phòng khách tầng một một lát, đài truyền hình Giang Tô đang chiếu bộ phim “Không thành thật chớ làm phiền”.Ánh đèn trên đỉnh đầu thật sáng, sáng như ban ngày, cửa sổ hướng bắc hoàn toàn trong suốt, bóng đêm giống như bức tranh bị vẩy mực treo trên cửa sổ thủy tinh.Cửa sổ được làm từ chất liệu đặc biết, từ bên trong có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nào biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Thỉnh thoảng Niệm An lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài một cái, đập vào mắt toàn là màu đen.Cô làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật, buổi tối dọn dẹp xong sẽ tắm rửa rồi đi ngủ, hôm nay lại có chút khác thường.
Lúc cô ngó ra ngoài cửa sổ lần nữa, lại thấy một bóng dáng cao lớn đang chậm rãi lại gần, suy nghĩ một chút, cô ôm gối ôm nằm trên ghế sofa nhắm mắt lại.
Rất nhanh có thể cảm nhận được ánh sáng trước mắt tối sầm lại, tiếng bước chân dừng lại trước ghế sofa thật lâu, lại không thấy có bất kỳ động tĩnh nào, ngay cả âm thanh hô hấp cũng không thấy.
Biết rõ anh vẫn còn ở đó, nhưng lại hoài nghi anh đã đi xa.Trong lòng Niệm An thầm thở dài: So sánh sự nhẫn nại với anh hình như không phải là một lựa chọn tốt.
Đang định mở mắt ra vẻ rất tự nhiên chào hỏi anh, thì cả người bỗng bị nhốt vào một l*иg ngực dầy rộng rắn chắc, mùi thuốc lá hòa lẫn mùi rượu nóng hổi phả vào mặt khiến cho có cảm giác mê ly.
Cô khẽ nhíu mày, việc giả vờ ngủ bị lộ rồi, sau đó lại phản ứng kịp, mở mắt nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh: “Có việc phiền lòng sao?”
Mộ Hữu Thành “Ừ” một tiếng, ngay sau đó cười nói: “Vấn đề nhỏ thôi.”
Niệm An thuận tay sửa lại áo sơ mi một chút....Cài lại hai cúc áo bị mở ra đồng thời nói: “Chuyện công việc thì em cũng bó tay rồi, còn nếu chuyện riêng thì có thể nói ra xem em có thể giúp gì được anh không?”
Mộ Hữu Thành tất nhiên chú ý tới chi tiết nhỏ đó của cô, mỉm cười: “Thật sao? Anh đang suy nghĩ xem, không biết tới chừng nào em mới có thể không ngại mà thành thật đối mặt với anh.” Tầm mắt dán chặt vào trước ngực cô, ẩn chứa ngụ ý.
Thành thật đối mặt? Là chỉ thân thể mình, hay là....Niệm An nghĩ tới sự việc gặp lại Tiêu Thần, chẳng lẽ anh đã phát hiện ra gì rồi sao? Nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị bác bỏ, bởi vì Mộ Hữu Thành không phải là loại người như vậy.Hẳn là cơ thể của mình rồi, cô nghĩ như thế.
Cô vỗ hai cái lên vai Mộ Hữu Thành: “Anh đi xem Tình Tình trước đi, anh là ba con bé đó.”
Lời nói rất rõ ràng nghiêm chỉnh, mà cô nói với bộ mặt phớt tỉnh ăng-lê, tại sao lại khiến cho người ta cảm thấy buồn cười như vậy?
“Ba của con bé? Ba của con bé sao?” Mộ Hữu Thành lặp lại hai lần, trong mắt mang ý cười.
Nhưng cuối cùng vẫn không thả cô xuống, bế cô trở về phòng, lúc đóng cửa đi ra, đã thấy con gái đang đứng tựa bên ngoài cửa phòng mình, từ xa cười với anh một cái, không nặng không nhẹ kêu một câu: “Lão Mộ, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như xưa ha.”
Kể từ lúc Mộ Tình tức giận ra nước người, hai cha con cô đã trải qua một cuộc chiến tranh lạnh rất lâu, về sau chỉ thỉnh thoảng một năm tần số liên lạc chỉ khoảng hai ba lần.Hôm nay gặp lại, Mộ Hữu Thành mới phát hiện con gái đã trở thành thiếu nữ hai mươi tuổi, xinh đẹp như hoa.Mặc dù mỗi ngày anh đều nhận được hình ảnh cùng tình hình của con gái dạo gần đây, nhưng dù sao cũng không bằng tận mắt chứng kiến….Con gái của anh đã trưởng thành.
Mặt anh không chút thay đổi: “Đây chính là phép tắc mà con học được trong ba năm qua sao? Xem ra ba bỏ tiền cho con đi Mỹ học cũng không phải là một sự đầu tư sáng suốt.”
Mộ Tình cũng làm mặt lạnh.
Niệm An tắm xong ra ngoài, không ngờ nhìn thấy Mộ Tình ở ngoài phòng, mắt đỏ hoe, thở phì phò, chắc lại cãi nhau với Mộ Hữu Thành nữa rồi.Mộ Tình lườm cô một cái, giọng nói cũng không thân thiện: “Thật khó cho cô có thể chịu được tác phong lạc hậu của ông ấy, thật khác nhau, tôi với ông ấy quả thật không thể nào hiểu nhau được.”
Niệm An ngồi ở một bên lau tóc: “Thật ra thì anh ấy cũng rất dễ nói chuyện, chỉ cần biết nắm rõ kỹ thuật một chút.”
“Kỹ thuật?” Mộ Tình cau mày, dùng giọng ra lệnh nói, “Hôm nay muộn rồi, ngày mai hãy nói cho tôi biết, nhân tiện cùng tôi tới tham gia buổi gặp mặt.”
Cô chủ nhỏ này cũng thật bá đạo.Sau khi thấy cô bé đi ra ngoài, mi tâm Niệm An khẽ nhúc nhích: Gặp mặt? Con bé lại muốn bày trò gì đây?
Lúc Mộ Hữu Thành đi vào thì nhìn thấy một bức tranh như thế này: Ánh trăng mát lạnh chiếu xuống giai nhân lười biếng đang dựa người bên giường, có vẻ đăm chiêu.Mái tóc dài thả xuống đầu vai bồng bềnh dưới ánh trăng, gương mặt cô giống như được phủ một lớp ánh sáng bàng bạc, xinh đẹp đến động lòng người.
Cơn tức giận vì cãi nhau với con gái trước đó ngay lập tức tan biến, anh cứ lẳng lặng nhìn như vậy, không đành lòng quấy rầy.
Niệm An quay đầu nhìn thấy anh, không khỏi nở nụ cười: “Sao anh cứ đứng bên ngoài mà không đi vào?”
Mộ Hữu Thành dừng lại thật lâu: “Không muốn hỏi anh tối nay đi đâu sao?”
Niệm An suy nghĩ một chút, trầm mặt nói: “Tối nay anh đã đi đâu, hãy mau thành thực khai báo!”
Câu hỏi cố ý như vậy khiến Mộ Hữu Thành nở nụ cười, anh chậm rãi đi tới ôm cô vào lòng nói: “Tới bữa tiệc độc thân, vốn định xem xem rốt cuộc người đàn ông độc thân và người đàn ông sau khi cưới khác nhau chỗ nào, kết quả nhìn thấy dáng vẻ trẻ trung sôi nổi của bọn họ đột nhiên cảm thấy mình thật già.”
Niệm An dựa vào ngực anh, nghiêng mặt hôn lên má anh cái chụt: “Đúng là già thật đó, già đến nỗi em ăn cũng không tiêu.”