- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
- Chương 48: Bác sĩ tư vấn và nụ cười hiền từ
Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
Chương 48: Bác sĩ tư vấn và nụ cười hiền từ
Hai người ngang nhiên anh tới em đi ở dưới lầu ký túc xá nam có tỷ suất độc thân cao tới 98% của đại học S.
Anh tới em đi không nói, cái này nhìn như sắp sửa cầu hôn luôn rồi!
Chó FA từ nam chí bắc đi ngang qua đều không vừa mắt, có người tâm lý âm u thậm chí còn muốn giội một chậu nước tưới hoa xuống. Song lại nghĩ, sinh viên học viện vật lí phần lớn đều phân tán trong hai tòa ký túc xá này, căn cứ vào điểm rơi của nước mà viết ra mấy cái phương trình để bắt được hung phạm mà hành hung rất không có lời, nên đều an phận xuống, đàng hoàng ăn thức ăn cho chó.
Hai người dính ngấy một chốc, mười ngón giao nhau trở lại phòng thuê. Đóng cửa lại, Vương Tiểu Khê đang muốn khom lưng đổi giày, Lý Lan Phong lại ôm eo cậu nhấc người lên, xoay tay lại đặt cậu trên ván cửa, dùng sức lực chẳng hề thô bạo nhưng Vương Tiểu Khê cũng vừa vặn không giãy giụa nổi để ngăn chặn cậu, cúi đầu hơi cong lưng, hai tay nâng mặt Vương Tiểu Khê tỉ mỉ hôn từ trán đến cằm, có điều phần lớn nụ hôn vẫn rơi vào trên đôi môi hoa kia. Son môi Vương Tiểu Khê thoa đã bị Lý Lan Phong nuốt sạch sành sanh ở dưới lầu ký túc xá, mà màu sắc vốn có của môi cũng bị mυ"ŧ đến hồng hào sáng rỡ, bóng loáng dụ người như hồng ngọc.
“Cục cưng, ” Lý Lan Phong hôn hít xoa nắn một trận, khẽ cắn vành tai Vương Tiểu Khê, giọng rất thấp, “Anh cũng đã cưới em vào cửa rồi, có phải là nên động phòng không?”
Vương Tiểu Khê bị tiếp xúc thân mật lửa nóng liên tiếp làm cho tay chân mềm nhũn, đỏ mặt liếc nhìn hắn một cái: “Sao còn nghĩ tới việc hỏi em? Lần nào mà anh không phải trực tiếp…”
“Lần này không giống.” Lý Lan Phong vén đồ biểu diễn của Vương Tiểu Khê lên một góc, “Anh muốn làm đến cuối, đã muốn mấy ngày rồi.”
“Anh… đợi em thay quần áo khác đã.” Vương Tiểu Khê im lặng chốc lát, cúi người xuống chui ra từ dưới cánh tay chống cửa của Lý Lan Phong, chạy vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại, xem như là ngầm cho phép yêu cầu này.
Mỗi lần mặc đồ con gái làm việc ấy ấy, váy đầm đều sẽ bị Lý Lan Phong chà đạp lung ta lung tung, đồ diễn chỉ có mỗi bộ này, nếu không thay ra, Vương Tiểu Khê sợ bị hắn làm hỏng.
Lý Lan Phong liếʍ môi một cái, kiềm chế cơn gấp gáp, ngoan ngoãn ở ngoài phòng ngủ, như chú chó săn nhỏ bị chủ nhân cưỡng chế bắt chờ đợi, nôn nóng đến dựng thẳng đuôi không ngừng dạo quanh, không dám vồ tới khúc xương.
Một lúc sau, cửa phòng ngủ mở ra, Vương Tiểu Khê từ sau cửa ló ra nửa cái đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với Lý Lan Phong: “Vào đây.”
Lý Lan Phong gần như là phi vào.
Vương Tiểu Khê mặc một cái đầm ngủ phấn hồng sεメy, là cái đầm mà cậu mặc vào lần đầu tiên giả gái video call với Lý Lan Phong, khác biệt duy nhất chính là lần này không mang ngực giả —— khoảng thời gian này Vương Tiểu Khê hỏi thăm suy nghĩ của Lý Lan Phong, biểu thị nếu Lý Lan Phong thỉnh thoảng nhớ nhung bộ ngực mềm mại, thì mình cũng có thể giả gái nguyên bộ mang luôn ngực giả, nhưng Lý Lan Phong không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, cũng đau đớn bày tỏ là mình hơi sợ ngực.
Mắc tâm bệnh luôn rồi!
Đệm giường phát ra một tiếng rầm trầm thấp, Vương Tiểu Khê bị chó săn nhỏ cực kỳ đói bụng bổ nhào ở trên giường, ăn no căng diều từ đầu đến chân.
Sáng sớm hôm sau, Vương Đại Hải tự mình đưa Thẩm Ngôn đi học như lời đã nói lúc trước, còn một đường dìu Thẩm Ngôn đến cửa phòng học.
“Ca ca, em tự vào được rồi.” Bạn học trong lớp đã đến hơn nửa, ở trước mặt Vương Đại Hải Thẩm Ngôn làm nũng bán manh dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng ở trước mặt bạn cùng lứa thì cũng rất biết ngại ngùng. Vương Đại Hải buông tay đỡ Thẩm Ngôn ra, không yên tâm thấp giọng dặn dò: “Đi vệ sinh hay ra ngoài ăn cơm có gì không tiện thì cứ mở miệng nhờ bạn học giúp đỡ, đừng cậy mạnh.”
“Vâng ạ.” Thẩm Ngôn khéo léo cười cười, nhảy vào trong phòng học, “Ca ca buổi tối gặp.”
Vương Đại Hải giọng điệu ôn hòa: “Buổi tối gặp.”
Anh nói đã dứt lời, nhưng người lại không đi, như cậu học sinh cấp ba quá tuổi bị phạt đứng, tư thế quy củ đứng nghiêm ở hành lang, chờ giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Ngôn xuất hiện.
Qua chốc lát, chuông tự học buổi sáng vang rền.
Thẩm Ngôn ngồi ở chỗ hàng thứ hai đếm ngược cạnh cửa sau phòng học, có thể nghe thấy âm thanh truyền đến từ hành lang, đầu tiên là tiếng gót giày của thầy Tần chủ nhiệm gõ lên mặt đất cộp cộp từ xa đến gần, ngay sau đó, là giọng nói trầm thấp quyến rũ của Vương Đại Hải gọi thầy Tần lại: “Chào ngài, xin hỏi là thầy Tần sao?”
“Là tôi, anh là phụ huynh học sinh hả?” Tiếng bước chân của thầy Tần dừng lại, tiếng nói chuyện vang lên, Thẩm Ngôn vội vểnh tai lên dán ở trên cửa nghe lỏm.
“Tôi là anh trai… anh họ của em Thẩm Ngôn.” Vương Đại Hải nói dối, thấy thầy Tần không bày tỏ dị nghị, liền nói rõ với thầy Tần là hôm qua chân Thẩm Ngôn không cẩn thận bị bong gân hoạt động bất tiện, ý tứ chính là muốn giúp Thẩm Ngôn xin nghỉ tiết thể dục giữa giờ mấy hôm.
Thông thường mà nói giáo viên chỉ biết cha mẹ ruột của học trò, còn cái gọi là “phụ huynh” ở cấp bậc như anh họ không có quyền lợi trao đổi tình hình của học sinh với giáo viên, nhưng mà từ học kỳ một năm nhất thầy Tần đã bắt đầu chủ nhiệm lớp này, có biết về tình huống đặc biệt của nhà Thẩm Ngôn, biết Thẩm Tuấn Huy đối với con trai vẫn luôn là có thể không quản thì không quản, lại thêm Vương Đại Hải tự mang đầy vầng sáng chất phác thành tín, lúc giao lưu với người khác, tất cả sinh vật hình người trong phạm vi năm mét mỗi giây tăng cường 2 điểm giá trị tín nhiệm, cho nên thầy Tần cũng không làm khó Vương Đại Hải, chỉ đơn giản truy hỏi vài câu liền bỏ qua cho anh.
Cuối tuần này không cần tập luyện cũng không cần chạy bộ tiết thể dục! Bởi chân quả thực đã không còn quá đau cho nên ngay cả mình cũng quên mất việc này, Thẩm Ngôn nhân vài giây ngắn ngủi thầy Tần đi từ cửa sau tới cửa trước mà gửi cái wechat cho Vương Đại Hải: “Ca ca em yêu anh ghê luôn!”
Vương Đại Hải móc điện thoại ra, chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ mọp trên hành lang.
Thầy Tần đi vào phòng học, Thẩm Ngôn dùng sách vở trên bàn xếp thành bức tường chặn tầm mắt lão Tần, tiếp tục xem màn hình điện thoại.
Trong khung wechat của Vương Đại Hải không ngừng xuất hiện hàng chữ “đối phương đang nhập văn bản” rồi lại biến mất, lại nửa ngày chẳng gửi qua được gì, Thẩm Ngôn cười trộm, đúng lúc nhắn qua một câu: “Cám ơn anh giúp em xin nghỉ với lão Tần, ha ha.”
Vương Đại Hải nửa thất vọng nửa thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nên làm mà, em học cho tốt nhé.”
Thẩm Ngôn gửi cái sticker bắn tim, nhét điện thoại vào trong hộc bàn trước khi lão Tần đi tới, vẻ mặt thành thật làm bài luyện tập mở rộng môn toán —— lão Tần là giáo viên toán học, hơn nữa tiết tự học buổi sáng mỗi ngày giáo viên chủ nhiệm đều tới dò xét, cho nên Thẩm Ngôn cố định học toán vào tiết tự học buổi sáng, không có giáo viên nào không muốn thấy học sinh nghiêm túc học môn của mình, lại thêm thành tích tổng thể của Thẩm Ngôn chỉ ở mức trung bình, nhưng môn toán quả thực học rất tốt, trước mặt giáo viên lại là bộ dạng ngoan ngoãn dẻo mồm, cho nên cái nhìn của thầy Tần đối với cậu cũng không tệ lắm.
Thầy Tần đi tới cạnh chỗ Thẩm Ngôn, bảo Thẩm Ngôn đưa cái chân bị thương cho mình xem, Thẩm Ngôn liền kéo ống quần lên bày ra mắt cá chân thoa dầu hoa hồng của mình, thầy Tần gật gật đầu, không nói gì, quay người đi ra.
Hoảng hoảng hốt hốt chịu đựng tới giữa trưa, buổi trưa Vương Đại Hải ăn qua loa một phần cơm xong liền lái xe tới trung tâm tư vấn tâm lý. Anh ngồi ở phòng đợi cả nửa giờ, mới thấp thỏm bất an đi vào phòng tư vấn.
Bác sĩ tư vấn tâm lý là một cô gái rất trẻ, cũng có lẽ chỉ là mặt mũi trẻ, Vương Đại Hải ở trước mặt một cô gái miệng lưỡi vụng về ngại nói ra việc của mình, sau đó dưới mọi cách động viên dẫn dắt của bác sĩ tâm lý, mới thuyết minh sơ lược về hai mươi chín năm cuộc đời đã qua của mình, xong lại mang theo tâm lý không khác gì thú tội với cảnh sát mà gập ghềnh trắc trở một mạch nói ra các loại ý nghĩ và kích động không bình thường của mình đối với Thẩm Ngôn những ngày qua, cuối cùng, Vương Đại Hải mang theo tâm tình chết chắc dè dặt cẩn thận hỏi: “Tôi như vậy có phải là rất không bình thường, có tính là… tâm lý biếи ŧɦái hay không?”
Đầu tiên cô gái không trả lời, mà là lấy lại bình tĩnh một giây bóp chết ý cười, đổi thành biểu tình chuyên nghiệp mà bình thản!
Vương Đại Hải dùng sức trố mắt nhìn, cảm thấy hình như vừa nãy mình bắt được nụ cười vui mừng kiểu bà dì hiền lành nhìn thấy tiểu bối trẻ tuổi yêu đương trên mặt cô gái trẻ này…
Nhất định là mình nhìn lầm, người ta không có cười, Vương Đại Hải nghĩ thầm.
“Xét đến việc trước mắt ngài đang độc thân, còn ở một độ tuổi thích hợp kết hôn, như vậy tình huống ngài nói tới, là hoàn toàn bình thường.” Bác sĩ tâm lý hồi đáp một cách có nề nếp.
“Ngài nói tình huống của tôi là… bình thường hả?” Vương Đại Hải cả kinh hai mắt sắp rớt hết ra ngoài, “Chuyện này làm sao có thể là bình thường chứ, em ấy là một đứa nhỏ, còn là con trai.”
“Người mà vừa nãy ngài nhắc tới – đối tượng khiến ngài sinh lòng ái mộ, đã 17 tuổi tròn, ” bác sĩ tâm lý bình tĩnh nói, “Thông thường mà nói, chúng tôi xác thực sẽ không cổ vũ trẻ vị thành niên từ 18 tuổi trở xuống tiến hành hành vi yêu đương, bởi vì tâm lý người chưa thành niên chưa phát triển chín muồi, lại thêm một ít cân nhắc xuất phát từ việc có thể sẽ ảnh hưởng đến học tập. Thế nhưng, về việc ngài sản sinh tình cảm ái mộ với người cùng giới 17 tuổi, từ góc độ tâm lý đến xem, cũng không tồn tại tình huống ‘tâm lý biếи ŧɦái’ mà ngài nói. Đồng tính luyến ái là một loại xu hướng tìиɧ ɖu͙© rất bình thường, năm 2001 quốc gia chúng ta đã loại bỏ đồng tính luyến ái ra khỏi phạm trù bệnh tâm thần, hiện tại việc ngài cần phải làm là tận lực nhìn thẳng vào cảm xúc của mình, ngài không nên đè nén nó, cũng không cần tự trách cứ.”
Vương Đại Hải nghe mà sửng sốt, tam quan bị mấy câu nói nhẹ nhàng của đối phương nổ tan nát, anh quật cường cãi lại bác sĩ tâm lý mấy vòng, luận điểm lại bị bác sĩ tâm lý ôn hòa ung dung hóa giải từng cái, cuối cùng Vương Đại Hải không phản bác được, chỉ đỏ mặt tía tai cúi đầu nhìn chằm chằm mặt giày ngẩn người.
Mình có cảm giác như vậy với Ngôn Ngôn… không phải biếи ŧɦái.
Vương Đại Hải dùng sức nuốt ngụm nước miếng, ngồi không yên giống như trên ghế có đinh, hiện tại lý trí anh đã tán thành lời giải thích của bác sĩ tâm lý, chỉ là về tình cảm vẫn không được tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là không ngừng lặp lại lời của bác sĩ tâm lý ở trong lòng.
Chủ yếu là không thể làm lỡ việc học của Ngôn Ngôn, chú ý dẫn dắt chính xác, thích người đồng giới và thích người khác phái bình thường như nhau…
Bác sĩ tâm lý yên lặng nhìn Vương Đại Hải: “…”
Xin vị tiên sinh này nhanh đi yêu đương đi OK!? Chúng tôi làm việc rất bận đó OK!
Vương Đại Hải giật mình một cái tỉnh lại, gật gật đầu nói câu cảm ơn bác sĩ tâm lý, như tượng gỗ cứng đờ đi ra khỏi phòng tư vấn, trong đầu tâm tư vạn ngàn.
Cho nên kỳ thực là mình… thích Ngôn Ngôn?
Vương Đại Hải dùng sức chà mặt, đưa lưng về phía hành lang người đến người đi, tựa cái trán nóng bỏng lên trên tường, tim đập đến độ cả người đều phát run.
Hết chương 48
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
- Chương 48: Bác sĩ tư vấn và nụ cười hiền từ