Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 40: Vương Tiểu Hải và một con mắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biến hóa này xuất hiện quá đột ngột, Vương Đại Hải bị khϊếp sợ và khó tin mãnh liệt bao phủ, mờ mịt, dại ra lại bất lực đứng đơ tại chỗ, rất giống một cây ăn quả bị châu chấu càn quét qua.

Lúc này, Thẩm Ngôn giật giật người, không biết là thức dậy hay là chỉ muốn thay đổi tư thế, Vương Đại Hải bị vật nhỏ trên giường dọa đến da đầu căng thẳng, vội vàng đóng cửa, nhưng bởi hốt hoảng nên sức lực quá lớn, lần này Vương Đại Hải không khống chế được sức lực, ván cửa sập lại phát ra một tiếng nổ vang thật mạnh, tiếng ầm nặng nề mà mạnh mẽ vang vọng trong đêm khuya yên tĩnh, đừng nói Thẩm Ngôn, ngay cả hàng xóm sát vách sợ là cũng nghe thấy được. Vương Đại Hải lấy làm kinh hãi, nhanh chân bỏ chạy, bàn chân rắn chắc đập ra tiếng bịch bịch bịch rền vang liên tiếp trên sàn nhà, tựa như có người đốt pháo kép ở trong phòng.

Qua một chuỗi động tĩnh này, Thẩm Ngôn ở trên giường đã không phải là vấn đề có bị đánh thức hay không nữa, mà là bị dọa đến nhảy dựng lên, trong lúc ý thức mông lung còn tưởng là X thị động đất.

Thẩm Ngôn vỗ vỗ mặt cấp tốc tỉnh táo lại, tỉ mỉ nghe ngóng lập tức loại bỏ khả năng động đất, thiếu niên còn đang buồn ngủ ngồi ở trên giường, nhớ lại tiếng cửa mở mình nghe thấy lúc nửa mê nửa tỉnh cùng với một tiếng kinh ngạc “Ôi chao?”, lại liên hệ với tiếng đóng cửa, tiếng chạy, cùng với thói quen ngủ lõa thể của mình, một chuỗi logic hoàn chỉnh liền nhanh chóng thành hình, con ngươi Thẩm Ngôn giảo hoạt xoay một vòng, trong đầu tái hiện lại được tám chín phần hành động của Vương Đại Hải trong một phút này.

Cùng lúc đó, Vương Đại Hải đang dựa lưng vào cửa phòng ngủ thở dốc, dùng ánh mắt hung ác như nhìn chằm chằm giai cấp kẻ địch trừng Vương Tiểu Hải, mà Vương Tiểu Hải cũng dùng sự cứng rắn quật cường mà im lặng, dùng một con mắt duy nhất lạnh lùng nhìn chăm chú vào Vương Đại Hải, không chút nào lùi bước!

Vương Đại Hải: “…”

Vương Tiểu Hải: “…”

Chịu áp bức nhiều năm như vậy, là lúc Vương Tiểu Hải ta nên đứng lên rồi!

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Đại Hải miệng khô lưỡi khô nuốt nước miếng một cái, đỏ bừng mặt đi tới đi lui trong phòng ngủ hai vòng, trong đầu toàn là dáng vẻ của Thẩm Ngôn vừa rồi, làm anh muốn ngừng mà không được.

Dù Vương Đại Hải chậm tiêu, nhưng người mắt thấy đã sắp sửa ba mươi cũng không phải cái gì cũng không hiểu, sau khi sự mờ mịt ban đầu qua đi, anh đã hiểu được thân thể mình khát cầu Thẩm Ngôn, loại khát cầu này mạnh mẽ mà rõ ràng, không cho phép mơ hồ và nguỵ biện, thân thể của anh xác thực là muốn dùng sức mà ôm Thẩm Ngôn, sờ Thẩm Ngôn, hôn Thẩm Ngôn, thậm chí còn muốn…

Cmn đừng có suy nghĩ nữa! Vương Đại Hải không tiếng động gào thét, cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu, trong lòng mạnh mẽ lên án mình ——

Thằng bé nhà người ta nhỏ hơn mày nhiều như vậy, còn đang đi học đó! Vương Đại Hải mày có còn là người không? Lại nói người ta còn là nam! Nghĩ mấy thứ bàng môn tà đạo gì vậy? Tìm không ra đối tượng nên nghẹn tới mắc lỗi hay sao hả?

Vương Đại Hải đang tức giận đè nén thiên tính của mình, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị gõ ba tiếng nhẹ nhàng.

Cửa phòng ngủ không khóa, Vương Đại Hải lại chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ bốn góc, anh sợ đến phi thân một cái nhào lên trên giường, ván giường phát ra một tiếng ầm thật lớn, cách hai dặm cũng sắp nghe thấy được.

“Vào đi.” Vương Đại Hải kéo chăn che lại nửa người dưới.

Thẩm Ngôn đẩy cửa ra, chỉ lú vào một cái đầu.

Trước đó Vương Đại Hải đi WC, mở đèn giường, bây giờ còn chưa tắt, ánh sáng nhu hòa nghiêng từ phía trên chiếu xuống, cường điệu bóng tối giữa các khe rãnh cơ bắp càng thêm rõ ràng, nửa người trên khỏe đẹp không hề có sẹo lồi của Vương Đại Hải dưới ánh sáng như vậy càng thêm dụ người, phối hợp với tướng mạo mày kiếm mắt sao, nếu không nhìn khí chất quần áo chỉ nói riêng về điều kiện phần cứng, nói anh là giấc mộng chung cực của đa số tiểu thụ cũng không khoa trương.

Thẩm Ngôn thoải mái nhìn anh, hỏi: “Ca ca, vừa nãy người trong phòng em là anh sao?”

Ban đầu Vương Đại Hải không muốn nhận, nhưng không nhận thì lại lo cậu bé sợ hãi, vẫn chỉ có thể thừa nhận. Bởi vì chột dạ, Thẩm Ngôn còn chưa nói gì, Vương Đại Hải đã tích cực chủ động cung khai sạch bách: “Là anh, anh sợ em đạp chăn, em trai anh mỗi buổi tối đều đạp chăn khiến anh tạo ra thói quen, luôn lo lắng người khác có đạp chăn hay không, sau này anh sẽ không đi nhìn nữa…”

Vẻ mặt Thẩm Ngôn bình tĩnh, dường như cũng không để ý, chỉ là nhấc chân bước một bước vào trong phòng Vương Đại Hải.

Sau khi Thẩm Ngôn đẩy cửa phòng Vương Đại Hải ra, vẫn duy trì tư thế rướn cổ lên chỉ cẩn thận ló vào một cái đầu, lại thêm mới nãy Vương Đại Hải vừa thấy dáng vẻ Thẩm Ngôn không mặc quần áo, liền tự nhiên mà cho là trên người Thẩm Ngôn không có mặc gì, Thẩm Ngôn bước vào trong phòng như thế, Vương Đại Hải tức khắc dời mắt đi, quẫn bách đến độ cơ bắp toàn thân căng thẳng, lỗ tai đỏ bừng.

Giọng nói trong trẻo của Thẩm Ngôn truyền đến: “Vậy thì tốt, em sợ có người xấu vào thôi.”

Vương Đại Hải hoàn toàn không dám nhìn cậu, cứng đờ nhìn chằm chằm đôi chân dưới lớp chăn của mình, khoát tay nói: “Không, có anh ở đây em cứ yên tâm ngủ, người xấu nào cũng không đánh lại được anh.”

“Được.” Khóe miệng Thẩm Ngôn mang nụ cười trêu ghẹo, giả vờ nghi hoặc bảo, “Ca ca sao anh lại không nhìn em?”

“Không, ” Vương Đại Hải lúng túng đến độ gãi gãi đầu xong lại gãi gãi mũi, “Không có không nhìn em.”

Nhìn thì nhìn, Vương Đại Hải tư tưởng mày thuần khiết một chút! Vương Đại Hải mang theo tâm tình giống như chịu chết, nét mặt già nua đỏ bừng ngẩng mạnh đầu lên.

Nhưng mà Thẩm Ngôn lại mặc một bộ quần áo ở nhà, nút áo cài chặt đến tận cổ, chân mang dép lê vải bông tay còn cắm vào trong túi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ lộ mỗi khuôn mặt.

Chỉ lộ mỗi khuôn mặt!

Khẩn trương vô ích… Vương Đại Hải thở phào nhẹ nhõm, anh là kiểu người thẳng thắn không biết che giấu ngôn ngữ tay chân của mình, cho nên một hơi thở ra này biểu hiện cực kỳ rõ ràng, cơ bắp căng thẳng lập tức thả lỏng, sống lưng thẳng tắp cũng cong xuống theo, chỉ thiếu điều trực tiếp mở miệng nói “tôi thở phào nhẹ nhõm“.

Thẩm Ngôn suýt nữa bị anh chọc cười chết, mặt ngoài lại không hề lộ vẻ gì, chỉ khéo léo nói câu “ca ca ngủ ngon”, liền giúp Vương Đại Hải đóng cửa lại đi về ngủ.

Vương Đại Hải như được đại xá, rầm một tiếng ngã chổng vó trên giường.

Tuy nói du͙© vọиɠ không tan rất là khó nhịn, nhưng tính cách Vương Đại Hải chính nghĩa ngay thẳng, thực sự không có cách nào thả mặc bản thân ảo tưởng Thẩm Ngôn nhỏ tuổi như vậy, nhưng lúc này trong đầu anh lại cố tình chỉ có mỗi mình Thẩm Ngôn, thiếu niên bị ánh đèn đêm nhu hòa phác họa ra thân thể gầy gò tinh tế, mỗi một đường nét đều tốt đẹp đến nỗi không cách nào nói thành lời.

Vương Đại Hải thử ảo tưởng mấy nữ minh tinh xinh đẹp, không có kết quả, lại kiên trì nghĩ về mấy nam minh tinh, cũng không có cảm giác gì, hơn nữa có lẽ là vì tận mắt nhìn thấy hình ảnh ở khoảng cách gần nên ấn tượng càng khắc sâu, cảnh tượng Thẩm Ngôn ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cứ như mọc rễ trong đầu Vương Đại Hải không xua đi được, Vương Đại Hải buồn bực phát hiện tối hôm nay căn bản là mình không có cách nào trấn an được du͙© vọиɠ của mình dưới điều kiện tiên quyết là không ảo tưởng về Thẩm Ngôn. Cuối cùng Vương Đại Hải không thể làm gì khác hơn là cố làm mình nhịn xuống, mang theo du͙© vọиɠ thiêu đốt đến thân thể đau đớn khổ sở nằm ở trên giường đếm cừu, hai bàn tay to quy củ bày ở hai bên thân thể, kiên quyết không chịu cúi đầu với cái xấu!



Mười phút sau, Vương Đại Hải bỗng nhiên đứng dậy, một cước đá văng chăn nhảy xuống giường, một hơi làm một trăm cái hít đất!

“Tao cho mày tinh lực dồi dào! Tao cho mày tinh lực dồi dào!” Cứ làm một cái hít đất, Vương Đại Hải liền hằn học đọc một câu.



Vì vậy, một đêm mới biết yêu cứ như vậy mà thuần khiết vượt qua trong mồ hôi và sự phấn đấu!

Hôm sau vừa rạng sáng, Vương Đại Hải đi bộ đưa Thẩm Ngôn đến trường.

Con đường từ nhà đến trường rất quen thuộc với Vương Đại Hải, đi bộ năm phút, lái xe càng nhanh hơn, đây là ngày đầu tiên Thẩm Ngôn đi từ bên này đến trường học, anh dắt Thẩm Ngôn đi một lần, sau này Thẩm Ngôn có thể tự mình đi.

Hai người vai sóng vai đi trên đường, Vương Đại Hải bị du͙© vọиɠ hành hạ đến một đêm ngủ không ngon giấc, vành mắt hơi biến thành màu đen, vẻ mặt câu nệ, duy trì khoảng cách an toàn chừng 30 cm với Thẩm Ngôn đi ở bên trái anh, ngay cả lúc bước đi phạm vi vung tay trái cũng nhỏ hơn tay phải một chút, cứ như sợ đυ.ng phải Thẩm Ngôn.

“Ở chỗ này đi học thật thuận tiện.” Thẩm Ngôn mở ra hình thức nói chuyện phiếm, “Em đi từ nhà em tới trường một chuyến ngồi taxi tới 15 đồng.”

“Thì thuận tiện mà, mua căn hộ ở nơi này là chuyên dùng để đến trường đó.” Vương Đại Hải đáp lời. Hôm nay Thẩm Ngôn mặc đồng phục học sinh mùa hạ mà trường học thống nhất phân phát, áo sơ mi ngắn tay nhạt màu phối với quần dài, cổ áo sơ mi rất tùy ý mở hai nút, nhẹ nhàng khoan khoái lại lộ ra sự hoạt bát của thiếu niên, còn đẹp hơn cả lúc mặc đồ thường. Vương Đại Hải vừa thức dậy nhìn Thẩm Ngôn một cái liền khó chịu từ đầu đến chân, anh sợ mình tái phạm tật xấu nửa đêm hôm qua, dọc theo đường đi lúc nói chuyện hai mắt luôn không dám nhìn Thẩm Ngôn, nhìn thẳng về phía trước, nói, “Ngày thường em đến trường cứ đi bộ là được, có điều nếu trời mưa hoặc tuyết rơi thì anh sẽ lái xe đưa đón em.”

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ngôn sáng ngời: “Thật hả? Cám ơn ca ca.”

“Khẳng định thật.” Vương Đại Hải nghĩ thầm thằng bé này thật quá khách khí, “Này có gì đâu, dẫm chân ga một cái thôi mà.”

Thẩm Ngôn cười: “Vâng.”

Cha Thẩm Ngôn bắt đầu phát đạt vào lúc Thẩm Ngôn mười tuổi, việc làm ăn mới vừa khởi sắc không lâu ông ta liền mua xe, theo việc làm ăn càng ngày càng lớn, xe của cha Thẩm cũng càng đổi càng tốt, sau đó còn thuê tài xế riêng.

Nhưng mà từ năm Thẩm Ngôn học lớp bốn mãi đến khi Thẩm Ngôn học lớp 11, bất luận trường học bao xa, thời tiết ác liệt bao nhiêu, từ trước tới giờ cha cậu cũng chưa từng đưa đón cậu. Từ nhỏ Thẩm Ngôn đã lớn lên dưới bóng tối là cha không thích mình, kỹ năng nghe lời đoán ý rất là lợi hại, cậu nhìn ra được cha không quản lý mình chỉ là vì chê mình phiền phức mà thôi, trên vấn đề đối xử với Thẩm Ngôn, cha Thẩm luôn tuân theo nguyên tắc “chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì tuyệt đối không giải quyết bằng thứ khác”, bởi vì ông ta có rất nhiều tiền, nên thời gian và hơi sức chịu chia cho Thẩm Ngôn cũng rất ít.

Cho nên dưới cái nhìn của Thẩm Ngôn, được người ta xe đón xe đưa là chuyện có chút xa xỉ.

Lúc này hai người đã sắp tới cồng trường, trên lề đường xuất hiện các học sinh đạp xe, một cậu trai gần như là chạy sượt qua ngay sát Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn né về hướng Vương Đại Hải, khoảng cách an toàn 30 cm giữa hai người trong một giây rút lại thành 0, hai người cũng chỉ mặc áo ngắn tay, làn da lộ ở bên ngoài liền dán vào nhau. Trong tích tắc cánh tay bóng loáng ấm áp của Thẩm Ngôn kề sát vào mình, thân thể Vương Đại Hải mẫn cảm run lên, lắp bắp nói: “Cẩn, cẩn thận một chút.”

“Vâng.” Khóe môi Thẩm Ngôn cong cong, tựa như đang nén cười.

Thẩm Ngôn không kéo dài khoảng cách nữa, vì vậy cánh tay hai người liền thi thoảng đυ.ng đυ.ng nhau như chuồn chuồn lướt nước, biểu tình của Vương Đại Hải càng ngày càng cứng ngắc, may mà bọn họ duy trì trạng thái này không bao lâu đã đi tới cổng trường, Vương Đại Hải như được cứu mạng đứng lại trước cổng, phất phất tay nói: “Buổi tối gặp.”

“Ca ca buổi tối gặp.” Thẩm Ngôn ngoan ngoãn phất tay, thiếu niên tuấn tú đứng trước lùm hoa thấp thấp trước cổng trường học, cứ như bức họa.

Đầu quả tim Vương Đại Hải nóng lên, kêu lại Thẩm Ngôn đang muốn quay người đi, dịu giọng hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì? Anh làm cho em.”

Hết chương 40
« Chương TrướcChương Tiếp »