Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 29: Vua nịnh nọt và chọn bài hát

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người mua đồ ở siêu thị nhiều đến nỗi có thể chứa đầy cốp sau một chiếc xe nhỏ, Lý Lan Phong kêu xe, hai người chờ ở ven đường, bên chân bày một vòng túi mua sắm. Vương Tiểu Khê khom lưng lấy hóa đơn trong một túi mua sắm ra, ước lượng tổng giá trị đồ dùng hàng ngày và thực phẩm xong chia hai, dùng wechat chuyển khoản con số này cho Lý Lan Phong.

Lý Lan Phong nhìn di động xong lại nhét trở về, không nhận, chỉ nâng cằm lưu ý biển số xe qua lại, dùng giọng điệu cực kỳ tự nhiên nói: “Có thể để cục cưng của tôi tiêu tiền à, đừng quậy.”

“Em không thể ăn không của anh, ” Vương Tiểu Khê bị giọng điệu này làm cho đỏ lỗ tai, vội chọt chọt Lý Lan Phong thúc giục, “Anh nhanh xác nhận đi.”

Lý Lan Phong chậc một tiếng, giả vờ bất mãn nói: “Tôi đang tiến hành trả đũa em đó, thành thật chút, đừng quấy rối.”

“Anh vầy cũng là trả đũa hả?” Vương Tiểu Khê hỏi.

Lý Lan Phong đặt tay lên đầu Vương Tiểu Khê xoa nhẹ một cái, kéo dài giọng nói: “Đúng —— tôi cứ thích trả thù như thế đó.”

Lúc này xe đến, Lý Lan Phong mở cốp sau xe, giúp đỡ tài xế bỏ từng túi từng túi đồ vào trong đó, Vương Tiểu Khê cũng xách cái nồi cơm điện bỏ vào, tay phải Lý Lan Phong nhận nồi, tay trái nhìn như cực kỳ tự nhiên thân mật vỗ một cái lên mông Vương Tiểu Khê đang xoay người muốn lấy thứ khác, nói: “Không cần em, vào trong xe chờ đi.”

“…” Vương Tiểu Khê cứ như trúng định thân thuật hoá đá tại chỗ.

Lý Lan Phong âm thầm nắm chặt tay, tim thình thịch kinh hoảng.

Vương Tiểu Khê cứng đờ một giây, sợ tài xế cảm thấy kỳ quái, dùng động tác máy móc đi qua ngồi vào ghế sau, hệt như người máy ngồi thẳng tưng, bộ phận nào đó còn lưu lại cảm giác bị bàn tay nhẹ nhàng đánh lên.

Lúc này Lý Lan Phong lên xe từ một bên khác, cũng ngồi vào ghế sau, dùng giọng điệu nói chuyện phiếm tự nhiên bắt chuyện với Vương Tiểu Khê: “Học kỳ này được nghỉ hè tôi đi thi lấy bằng lái, học kỳ sau dẫn em ra ngoài chơi hay là mua đồ đều thuận tiện, lúc tôi mới vừa thi đại học xong mẹ tôi đã nói muốn mua xe cho tôi, nhưng tôi không muốn.”

Học kỳ sau dẫn mình ra ngoài chơi và mua đồ? Vương Tiểu Khê vô cùng xoắn xuýt, lại biết dù mình hỏi thì Lý Lan Phong cũng sẽ không trả lời đàng hoàng, chỉ đành kiềm chế lại, rũ mi nhẹ nhàng à một tiếng, tròng mắt như viên đá đen bên dưới rèm mi nhanh chóng liếc Lý Lan Phong một cái liền vội vã quay lại vị trí ban đầu.

Biểu tình và âm điệu của Lý Lan Phong đều không tìm được lỗi, nhưng chỉ có chính hắn biết nhịp tim của mình đập cực nhanh, tay trái hắn vẫn luôn nắm hờ, cứ như sợ một loại xúc cảm mềm mại không dễ dàng có được nào đó bay mất khỏi lòng bàn tay.

Hôm nay không rửa tay trái! Hot boy Lý rất không tiền đồ mà nghĩ.

Hai người trở về phòng thuê, Lý Chíp Chíp nghe thấy tiếng mở cửa liền bay ra khỏi phòng ngủ đâm đầu vào trong túi mua sắm tìm đồ ăn, Lý Lan Phong xé một túi hạt không cần lột vỏ đặt lên bàn, Lý Chíp Chíp chui hết nửa người vào trong ăn uống. Lý Lan Phong dẹp tan khí chất có chút lười biếng ngày thường, nhấc hai túi đồ ăn lên đi tới nhà bếp tay chân lanh lẹ bỏ vào trong tủ lạnh, thấy Vương Tiểu Khê cũng động thủ mở bao nồi niêu xoong chảo ra, liền ngăn lại: “Để đó tôi làm, em thu dọn đồ đạc của mình là được, giá sách và bàn chúng ta mỗi người một nửa, tủ quần áo của em hết.”

“Vậy quần áo của anh để chỗ nào?” Vương Tiểu Khê hỏi.

“Dưới đáy giường là cái ngăn kéo lớn, tôi bỏ ở đó.” Lý Lan Phong thảy thảy quả táo, bỏ vào tủ lạnh, “Váy áo của em sợ bị gấp, nên treo trong tủ quần áo đi.”

“… Cảm ơn.” Vương Tiểu Khê ngẩn ra, trái tim như được trụng qua một lần trong vũng nước nóng hầm hập, ấm áp đến độ cậu không nhịn được cong cong khóe môi, nào còn có nửa phần dáng vẻ bị ép bức!

Vương Tiểu Khê thu dọn đồ đạc xong, Lý Lan Phong đã buộc một cái tạp dề in hình gấu Terapanda, đứng ở trước kệ bếp đầy đủ mọi đồ dùng, cúi đầu xem điện thoại.

“Muốn làm gì?” Vương Tiểu Khê xắn tay áo lên đi tới.

“Cà chua xào trứng với cánh gà coca.” Lý Lan Phong nhập tên món ăn vào mục tìm kiếm, một hơi mở ra vài cái website ẩm thực khác nhau để tham khảo.

Quá trình nấu nướng hai món ăn thường ngày này tương đối giản đơn, thích hợp cho người mới xuống bếp luyện tập.

“Để em làm trợ thủ.” Vương Tiểu Khê hoạt bát nói.

Lý Lan Phong mang cái dáng vẻ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, vỗ vỗ đầu Vương Tiểu Khê, vẫn là câu nói đó, âm điệu nghe mười phần đáng tin: “Cục cưng phụ trách giả vờ đáng yêu với khen tôi là được.”

Vương Tiểu Khê lập tức thực hiện chức trách, mềm mại kêu lên: “Ca ca giỏi quá.”

Lý Lan Phong bị giọng nói nhỏ nhẹ này làm cho tan chảy, xoay màn hình điện thoại về hướng Vương Tiểu Khê: “Trả đũa đến rồi đây, lúc đó em gửi icon cho tôi, diễn lại xem.”

Trên màn hình là icon lúc Vương Tiểu Khê nói muốn nấu cơm cho Lý Lan Phong, là một bé con dán mặt vào ngực một bé con khác cọ tới cọ lui, phía sau còn kèm theo vài câu nói ngọt ngọt ngấy ngấy, lúc đó Vương Tiểu Khê mang theo tâm trạng đùa dai chỉ lo thú vị, hiện giờ nhìn câu nói kia quả thực là không phải tiếng người.

Tự làm bậy, không thể sống! Vương Tiểu Khê xoay người đi, yên lặng xây dựng tâm lý phút chốc, trong đầu bay lít nha lít nhít mấy câu đùa giỡn của đám bạn cùng phòng trong nhóm wechat ngày hôm nay, nghĩ đến khả năng Lý Lan Phong đùa mà thành thật, nhất thời xấu hổ đến đầu bốc khói xanh.

Không thể không thể, chỉ là bọn họ tưởng tượng quá trớn thôi, đừng để bị bọn họ nắm mũi dắt đi… Tự an ủi mình khoảng chừng một phút, Vương Tiểu Khê đột nhiên quay người lại, nhanh như tia chớp đâm đầu vào ngực Lý Lan Phong, bắt chước động tác trên icon dán khuôn mặt hồng rực lên ngực Lý Lan Phong cọ trái cọ phải mấy lần, ỷ vào góc độ này Lý Lan Phong không nhìn thấy mặt mình, cảm giác xấu hổ giảm xuống, mở miệng nhỏ giọng đọc lên lời thoại thiểu năng trên màn hình: “Có cơ hội sẽ cho anh nếm thử tài nghệ của em có được không?”

Nhìn vật nhỏ như thể kẹo bông dính vào trước ngực mình làm nũng, không để ý tới việc là thật hay là kiên trì diễn, dù sao thì hot boy Lý cũng bị thả thính tới miệng khô lưỡi khô, hắn liếʍ môi một cái, mới nói: “Được, em biết làm gì?”

“Cái gì em cũng biết cả, xem anh thích ăn gì thôi, ” Vương Tiểu Khê liếc màn hình đọc lời thoại, kiềm chế xúc động muốn một quyền đánh ngất chính mình, dùng hết sức lực toàn thân làm nũng, “Cơ mà không có thứ gì ăn ngon bằng em hết.”

Lý Lan Phong cười phối hợp biểu diễn: “Thật không?”

Lúc đó mình nói tiếng người đó hả! Vương Tiểu Khê mãnh liệt hít sâu, mặt đỏ tới mang tai dán chặt gương mặt vào ngực Lý Lan Phong, nói: “Loại sữa tắm em thường dùng đó, là vị socola á, mỗi ngày tắm xong em đều muốn tự cắn mình một cái.”

Lý Lan Phong đè thấp giọng: “… Được, vậy cơm nước xong ăn em.”

Vương Tiểu Khê xấu hổ đến hồn bay lên trời, dùng lực lượng thiêu đốt linh hồn tiếp tục làm nũng: “Mới không cho anh ăn đâu, xấu xa.”

Đoạn đối thoại lúc đó tạm kết thúc ở đây, Vương Tiểu Khê vừa dứt hai chữ xấu xa, Lý Lan Phong liền không kiềm được cười phì một tiếng, Vương Tiểu Khê nhảy ra xa ba mét, bị lời thoại của mình làm cho ghê tởm nhảy dựng lên, điên cuồng phủi da gà trên người, đỏ mặt kêu rên: “Em lúc đó! Nhất định là bị ma nhập rồi!”

“Biết mình quá đáng lắm rồi chứ.” Lý Lan Phong chấm mυ"ŧ đủ, hài lòng, mở điện thoại trở lại trang web xem công thức

Mở hết mấy website ẩm thực lên, Lý Lan Phong xem vài trang, hai hàng lông mày anh tuấn luống cuống nhăn lại, tự nhủ: “Số lượng vừa phải với một chút là mấy gram?”

“Để em tra xem.” Vương Tiểu Khê nóng lòng chuyển đề tài, vội vàng nhập vào ô tìm kiếm “công thức nói số lượng vừa phải và một chút là mấy gram”, tìm kiếm một chốc, khổ sở nói, “trên mạng không ai hỏi cái này hết, không thì cứ… bỏ theo cảm giác đi.”

“Cũng được.” Lý Lan Phong nghiêm mặt, không chút lưu tình rủa xả công thức đáng thương, “Trên công thức nói dùng hai quả trứng gà hai quả cà chua, tôi xem ba trang web đều nói như vậy, nhưng không cái nào nói là phải nặng bao nhiêu, một quả cà chua 200g với một quả cà chua 100g sao có thể giống nhau? Nếu như trọng lượng nguyên liệu nấu ăn không xác định, dù trọng lượng đồ gia vị có xác định cũng không có ý nghĩa, có một hàm lượng biến đổi thì nó vẫn là nhân tố bất ổn.”

Người ta là công thức, chứ không phải thí nghiệm vật lý, A Phong thật sự rất nghiêm khắc… Vương Tiểu Khê kịch liệt oán thầm đồng thời nhiệt tình vỗ tay, nhớ kỹ chức trách của mình hôm nay, ca ngợi: “Ca ca thực sự là cực kỳ nghiêm cẩn.”

“Thôi, đánh trứng gà trước vậy.” Lý Lan Phong cầm lấy một quả trứng gà, gõ thật mạnh trên miệng bát, theo một tiếng rắc vang giòn, lòng đỏ trứng bất hạnh lưu lạc bên ngoài bát, cùng với lòng trắng trứng theo sát phía sau nắm tay nhau trượt xuống mép bệ bếp, Lý Lan Phong né tránh không kịp, bàn chân mát lạnh, đầy đất đầy chân đều là trứng gà dính nhơm nhớp.

Vương Tiểu Khê: “…”

Cái này phải khen làm sao?

Lý Lan Phong không tin được, nhưng cũng không lo lau chùi, cầm lấy một quả trứng khác ra sức gõ.

Một lát sau, Lý Lan Phong cầm đôi đũa nỗ lực lựa vỏ trứng nát tan trong bát ra, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, biện giải: “Hôm nay sao tay tôi vụng thế này, tôi chơi game rất lưu loát mà.”

Để giảm bớt cục diện lúng túng, Vương Tiểu Khê che giấu lương tâm khích lệ: “Thật ra lần này có tiến bộ rồi, ít nhất vẫn ở trong bát.”

Lý Lan Phong nhướn cao một bên lông mày, chậm rãi quay đầu nhìn vua nịnh nọt kế bên, Vương Tiểu Khê giơ cái nắp nồi đề phòng đứng ở bên cạnh, cũng đang gian xảo nhìn hắn, hai người lặng lẽ đối diện hai giây đồng hồ, đồng thời bật cười ra tiếng.

“Giơ cái nắp nồi làm gì?” Lý Lan Phong vừa bực mình vừa buồn cười, “Sợ tôi làm nổ nhà bếp hay thế nào?”

Anh có đáng sợ hay không trong lòng anh không chút hay biết à! Vương Tiểu Khê bỏ nắp nồi xuống, ngoan ngoãn nói: “Không, giơ chơi thôi.”

Lý Lan Phong giơ tay chọt chóp mũi Vương Tiểu Khê, xé hai tờ giấy, lại chạy đến phòng vệ sinh rửa chân lau giày, sau đó chạy đến tiếp tục dằn vặt. Giằng co như vậy gần một tiếng đồng hồ, tay trái Lý Lan Phong bưng một đĩa cánh gà coca khét xuyên lục địa, tay phải bưng một đĩa đỏ vàng trộn lẫn, trên ngón trỏ tay trái dán băng cá nhân, vẻ mặt trống rỗng đứng ở chỗ trống trong phòng bếp, cảm giác lý trí đang cách mình đi xa.

“Cái công thức này quá kém, ” Vương Tiểu Khê thấy tâm tình Lý Lan Phong giảm sút, động cơ nịnh nọt khai hỏa toàn bộ, ra sức quở trách công thức, “Chỉ nói ‘dùng dầu chiên đến vàng óng ánh’, cũng không nói rõ ràng bước sóng cụ thể, ai biết là vàng tới mức độ nào, chỉ nói ‘chiên đến khi nước sền sệt’, cũng chưa nói công suất bao lớn chiên bao nhiêu giây, dùng từ đều quá chủ quan, không nghiêm cẩn, ca ca anh nói xem có đúng hay không?”

Da mặt Lý Lan Phong dày lên: “Đúng.”

Vương Tiểu Khê: “Đều tại công thức!”

Lý Lan Phong: “Tại công thức!”

Hai người giằng co cả ngày, từ giữa trưa tận tới đêm khuya tám giờ đều không ăn gì, vì vậy cuối cùng vẫn phải chạy đến cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu, chọn một phần cà chua xào trứng gà và một phần cánh gà coca, mỗi người một bát cơm ăn đến không còn biết trời đâu đất đâu.

Gió đêm ấm áp xuyên thấu qua cửa lưới tiệm thức ăn nhanh thổi tới, trong gió có mùi thực vật ẩm ướt, còn xen lẫn mùi đồ nướng nhàn nhạt.

Lý Lan Phong gắp cái cánh gà cuối cùng trong đĩa vào bát Vương Tiểu Khê, nói: “Em ăn đi.”

“A, cảm ơn.” Vương Tiểu Khê hít thật sâu một hơi gió xuân, cảm giác trái tim thức tỉnh như vật sống, chỉ trong một ý nghĩ, cứ như có thứ gì đó đột nhiên trở nên khác đi.

“Anh trai em nấu cơm cực kỳ cực kỳ ngon.” Vương Tiểu Khê nhìn lớp da gà trơn bóng óng ánh trong bát, bỗng nhiên tung một câu không đầu không đuôi.

Sau chốc lát im lặng, Lý Lan Phong vô cùng tự nhiên tiếp lời: “Vậy có thời gian rảnh nhờ anh trai em dạy tôi nhé?”

Trong đầu hiện ra hình ảnh anh trai với Lý Lan Phong song song buộc tạp dề ở nhà bếp một người dạy nấu ăn một người học nấu ăn, trái tim Vương Tiểu Khê đột ngột khẽ run, cảm thấy hình ảnh này thật ra cũng không đáng ghét, liền cúi đầu lùa cơm, ú ớ nói: “Được đó, có rảnh.”

Cơm nước xong trở lại nơi ở, hai người trước sau tắm rửa sạch sẽ, Vương Tiểu Khê mặc áo ngủ cậu mặc thường ngày, mang khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nóng hấp đỏ bừng bừng đi ra khỏi buồng tắm, Lý Lan Phong đang ngồi ở mép giường trải chăn nệm, thấy Vương Tiểu Khê đi tới, ôm một bộ chăn nệm trải xuống dưới đất, nói: “Em không thích ngủ chung một giường với tôi, trước khi mua giường gấp để tôi ngủ dưới đất vậy.”

Phải biết vị trí của mình, Vương Tiểu Khê hôm nay bị nguyên bộ tổ hợp kỹ năng của Lý Lan Phong trêu ghẹo tới mức rơi vào trong sương mù cố gắng tự trấn định lại, trịnh trọng nhắc nhở mình, rằng mình là cái bao cát trút giận, cái thiết lập làm trâu làm ngựa ngoan ngoãn vâng lời không thể vỡ!

“Chúng ta đổi đi, anh lên đây ngủ, ” Vương Tiểu Khê đề nghị, “Để em ngủ dưới đất.”

“Không được.” Lý Lan Phong kiên quyết từ chối.

Một tay Vương Tiểu Khê chống trán, kinh sợ đến không dám nhìn người, nhỏ giọng nói: “Vậy… thì ngủ chung đi.”

Lời còn chưa dứt, Lý Lan Phong đã hệt như chó điên nhảy tót lên trên giường, thả gối nằm xuống đắp chăn liên tù tì một mạch!

Vương Tiểu Khê: “…”

Vương Tiểu Khê tắt đèn đầu giường, rúc vào trong chăn, trong phòng ngủ yên tĩnh một chốc, Lý Lan Phong vươn tay nhẹ nhàng chọt chọt eo Vương Tiểu Khê, hỏi: “Có nghe hát không?”

“… Nghe.” Vương Tiểu Khê trở mình, quay mặt về phía Lý Lan Phong.

Trong bóng tối, đôi mắt Lý Lan Phong phản xạ một chút ánh sáng ngoài cửa sổ, có vẻ như trong suốt: “Muốn nghe gì? Bỏ tiền chọn bài.”

Khóe môi mềm mại của Vương Tiểu Khê cong lên: “Bỏ tiền thế nào?”

“Bỏ thế này này.” Lý Lan Phong nói, một tay luồn vào trong chăn Vương Tiểu Khê, mò mẫm nắm lấy một ngón tay Vương Tiểu Khê, dẫn nó nhẹ nhàng ấn xuống một cái trên môi mình.

Xúc cảm ấm mềm truyền đến từ đầu ngón tay khiến Vương Tiểu Khê càng hỗn loạn, cậu suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn nghe bài đó đi.”

“Bài nào?” Lý Lan Phong biết rõ còn hỏi, “Cái bài mà mỗi lần nghe xong em đều muốn yêu đương đó hả?”

Nửa khuôn mặt Vương Tiểu Khê co rút trong chăn, nghẹn nghẹn đáp: “Ưʍ.”

Lý Lan Phong mở miệng nhẹ giọng cất tiếng hát, Vương Tiểu Khê lại rụt gương mặt nóng lên vào trong chăn thêm chút, nhắm chặt mắt lại.

Đều do bài hát này, Vương Tiểu Khê lạnh lùng nghĩ, chứ không phải do mình chủ quan muốn yêu đương đâu.

Hết chương 29
« Chương TrướcChương Tiếp »